Chương 36: Có những chuyện hối hận thì cũng đã quá muộn rồi

Thẩm Thanh Yến một tay đỡ lấy mặt Lâm Sơ, một tay không ngừng muốn giúp cậu lau đi vết máu, nhưng Lâm Sơ lại yếu ớt vô lực, nằm gục trong lòng ngực hắn, không ngừng ho ra máu.

Từ trước đến nay vẫn tự cho mình là không gì không làm được, lúc này Thẩm Thanh Yến lại hoàn toàn không biết phải làm thế nào, đến mức chạm vào Lâm Sơ cũng không dám dùng sức, chỉ vì Lâm Sơ trước mắt quá yếu, như thể chỉ cần dùng chút lực thôi, cậu sẽ tan biến ngay.

Tạ Trường Minh mang hòm thuốc chạy đến. Lúc đầu chỉ nghe nói Lâm Sơ có chút ho khan, nhưng khi đến nơi, lại thấy cảnh cậu không ngừng ho ra máu. Khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người, giờ đã xám ngoét như tro, môi bị máu tươi nhuộm đỏ đậm, càng làm dung nhan thêm tái nhợt, yếu ớt.

Chiếc hòm thuốc rơi xuống đất, Tạ Trường Minh bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay Lâm Sơ bắt mạch.

"Điện hạ, sao lại thế này? Lâm Sơ đang yên lành, sao lại đột nhiên ho ra máu?"

Tạ Trường Minh nhíu mày, sắc mặt nặng nề.

Thẩm Thanh Yến không thể trả lời, cả người hắn thất hồn lạc phách, ánh mắt dán chặt lấy Lâm Sơ, sợ chỉ cần chớp mắt một cái, sẽ không còn nhìn thấy nữa.

Hắn quỳ gối bên cạnh, ôm lấy Lâm Sơ thật nhẹ, áp má mình lên mái tóc ẩm lạnh của cậu, cố gắng sưởi ấm thân thể trong ngực.

Rõ ràng mặt trời đã lên cao, nhưng người trong lòng lại lạnh buốt đến mức kinh hãi.

Lâm Sơ nhắm mắt, lồng ngực phập phồng yếu ớt. Ý thức cậu đã mơ hồ, trong miệng không ngừng trào ra mùi tanh ngọt, muốn nuốt xuống nhưng đến cả sức để nuốt cũng không còn.

Một bàn tay dính đầy máu chậm rãi nắm lấy chiếc bùa bình an bên hông, viên ngọc trắng như mỡ chỉ trong chốc lát đã bị máu nhuộm đỏ tươi. Bàn tay vừa siết chặt một thoáng rồi vô lực buông xuống.

Cậu hôn mê bất tỉnh........

Trong phòng, Lâm Sơ một lần nữa ngất đi, được Thẩm Thanh Yến cẩn thận đặt lên giường.

Tạ Trường Minh đã bắt mạch và châm cứu, nhưng khác hẳn sự bình tĩnh trước đây khi đối mặt với tình trạng ngất xỉu của Lâm Sơ, lúc này sắc mặt cậu ta lại vô cùng khó coi.

Chỉ thoáng nhìn biểu tình của cậu ta, tim Thẩm Thanh Yến đã run lên.

"Lâm Sơ... rốt cuộc là bị sao vậy?" Hắn gian nan mở miệng, giọng nghẹn lại.

Hình ảnh Lâm Sơ ho ra máu rồi ngất đi trước mắt hắn khi nãy như một nhát dao, chỉ cần nhắm mắt lại là lại hiện ra, không sao xua được.

Hiện giờ Lâm Sơ đang yên tĩnh nằm đó, hô hấp dù ổn định nhưng gương mặt tái nhợt kia lại như báo trước điều chẳng lành.

Lần này, cậu sẽ ngất bao lâu?

Ba ngày, năm ngày hay là vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại?

Ý nghĩ đó khiến Thẩm Thanh Yến hoảng sợ, không dám nghĩ tiếp.

Không đâu, Lâm Sơ sẽ không sao.

Chỉ là nuôi cổ mà thôi, rõ ràng mọi người đều nói nuôi cổ không hại tới tính mạng. Chẳng qua vì thân thể cậu vốn quá yếu, nên mới không chịu nổi mà đột nhiên ho ra máu thôi.

Hắn cố an ủi bản thân, nhưng hai tay lại vô thức nắm chặt đến trắng bệch.

Rõ ràng hắn nghĩ mình đã chăm sóc để thân thể Lâm Sơ khá hơn nhiều, rõ ràng hắn tin rằng chỉ cần không nuôi cổ thì sẽ không còn chịu đựng tra tấn, vậy mà vì sao...

Trong mắt Thẩm Thanh Yến thoáng hiện nỗi đau đớn.

Thì ra thân thể Lâm Sơ còn yếu hơn hắn tưởng.

Tạ Trường Minh trầm ngâm một hồi, mới nói: "Tình trạng của Lâm Sơ, ta cũng là lần đầu tiên gặp. Mạch tượng quá kỳ lạ, với y thuật của ta e rằng không thể hoàn toàn chữa khỏi. Để phòng vạn nhất, điện hạ, ngài nên mau vào cung thỉnh cha ta đến xem bệnh."

Tạ lão thái y hiện đang ở trong cung chăm sóc cho Vân quý nhân, không có lệnh của Hoàng đế thì không thể ra ngoài.

Dù là Thẩm Thanh Yến đi thỉnh, cũng phải được Tuyên Minh đế đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!