Trong lòng Thẩm Thanh Yến tràn ngập nỗi hối hận dữ dội, đôi mắt dần hoe đỏ. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng ép cảm xúc đang cuồn cuộn xuống rồi lấy hết can đảm nhìn về phía Lâm Sơ: "Em có thể tha thứ cho ta không?"
Lâm Sơ ngẩn ra.
Cậu không ngờ chuyện nuôi cổ lại khiến Thẩm Thanh Yến mang gánh nặng lớn như vậy.
"Điện hạ hiểu lầm rồi, ta chưa bao giờ trách ngài, sao lại nói tha thứ?"
Trong mắt Lâm Sơ đầy vẻ khó hiểu: "Điện hạ tìm ta đến nuôi cổ, lại cho ta thù lao tương xứng, còn cứu ta ra khỏi nơi dầu sôi lửa bỏng kia, rõ ràng là ta nên biết ơn ngài mới đúng. Điện hạ sao lại cảm thấy phải xin lỗi ta?"
Đối với Lâm Sơ, quan hệ giữa cậu và Thẩm Thanh Yến từ trước đến nay chỉ là chủ tớ. Dù Thẩm Thanh Yến đối xử tốt, nói rằng thích cậu nhưng bản thân cậu chưa bao giờ thật sự để trong lòng.
"Nuôi cổ vốn là trách nhiệm của ta. Điện hạ không cần tự trách, dù sau này ta có chết đi, cũng không phải lỗi của điện hạ." Lâm Sơ cúi mắt, giọng nói tuy mềm mại nhưng lại bất ngờ mang chút lạnh lùng.
Như thể đối với thế gian này, cậu không còn gì lưu luyến.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Thanh Yến cảm nhận được sự xa cách từ Lâm Sơ. Rõ ràng cậu đang ở ngay trước mắt, hắn có thể tùy lúc ôm vào lòng, vậy mà vẫn thấy như cách rất xa, với tới thế nào cũng không được.
Thẩm Thanh Yến theo bản năng nắm chặt tay Lâm Sơ: "Được rồi, sao em lại chết được? Đừng bao giờ nói như vậy nữa."
Hắn thật sự sợ hãi.
Giờ đây, hắn chỉ mong dưỡng cho thân thể Lâm Sơ khỏe mạnh, mập lên một chút, không còn gầy yếu, sắc mặt hồng hào trở lại mới yên lòng.
"Chờ em khỏe hơn, ta sẽ đưa em về Vương phủ." Thẩm Thanh Yến không muốn để Lâm Sơ mãi ở biệt viện, cảm thấy như vậy quá ấm ức cho cậu.
Nhưng Lâm Sơ lại thấy ở đây cũng ổn: "Hà tất phải phiền phức như vậy?"
"Có gì đâu mà phiền phức?" Thẩm Thanh Yến cười: "Chỉ cần là chuyện liên quan đến em, ta đều không thấy phiền."
Ban đầu Lâm Sơ nghĩ Thẩm Thanh Yến chỉ thuận miệng nói, nào ngờ hắn lại nghiêm túc thật.
Từ khi cậu lâm bệnh, Thẩm Thanh Yến luôn canh giữ bên cạnh, mọi việc lớn nhỏ đều tự tay lo liệu, chưa từng thấy phiền.
Mỗi ngày khi cậu tỉnh dậy, Thẩm Thanh Yến đều giúp chải tóc, mặc quần áo. Nha hoàn mang nước rửa mặt vào, hắn cũng tự tay vắt khăn, nhẹ nhàng lau khóe mắt, gương mặt và những ngón tay trắng mịn cho cậu.
Ban đầu, Lâm Sơ thật sự không quen được đối xử như vậy. Dù sao thân phận Thẩm Thanh Yến cao quý, sao có thể làm mấy việc của hạ nhân.
Nhưng Thẩm Thanh Yến bỏ ngoài tai sự từ chối của cậu, vẫn kiên trì lo cho cậu từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn.
Dần dần, cậu cũng quen với điều đó.
Chỉ là Lâm Sơ không biết, trong lòng Thẩm Thanh Yến giờ chỉ có một suy nghĩ: phải nuôi dưỡng cho cậu khỏe mạnh, còn những thứ khác hắn đều không quan tâm.
Sáng hôm đó, Lâm Sơ ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, đưa tay để hắn mặc y phục. Ngoài cửa vang lên giọng của La Quan: "Điện hạ, bệ hạ có lệnh, triệu ngài lập tức tiến cung."
"Biết rồi."
Nghe vậy, tay Thẩm Thanh Yến vẫn không dừng lại.
Nhìn hắn thong thả chải đầu cho mình, Lâm Sơ sốt ruột thay: "Điện hạ, ngài không mau tiến cung, chẳng lẽ không sợ Hoàng thượng trách tội?"
"Không vội."
Thẩm Thanh Yến nhìn vào gương đồng, thấy khí sắc của Lâm Sơ đã khá hơn trước, khóe môi không kìm được mà nở nụ cười.
Hắn thích nhìn cậu dưới sự chăm sóc của mình, ngày càng khỏe mạnh hơn.
Mãi cho đến khi chuẩn bị xong cho Lâm Sơ, hắn mới ung dung vào cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!