Chương 34: Lâm Sơ, ta hối hận rồi, thật sự rất hối hận

Khi Lâm Sơ tỉnh lại, trên người vẫn còn đau, tứ chi cũng nhức mỏi, cậu chỉ mới khẽ động ngón tay đã cảm thấy toàn thân như sắp bị bẻ gãy, ánh mắt vì đau đớn dữ dội mà như dâng đầy sương mù, hận không thể lại ngất đi lần nữa.

Đôi mắt đẫm hơi nước ấy nhìn sang Thẩm Thanh Yến đang ngủ thiếp đi bên giường.

Trong mắt Lâm Sơ thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Chỉ mới hôn mê một lúc, sao điện hạ lại tiều tụy đến vậy?

Trước mặt cậu là khuôn mặt xanh xao, râu chưa được xử lý, quần áo thì nhăn nhúm, thoạt nhìn có chút chật vật. Đây vẫn là vị điện hạ sạch sẽ cẩn thận ngày thường sao?

Đang suy nghĩ, đôi mắt sâu thẳm kia bỗng mở ra, chạm vào ánh mắt cậu.

Thẩm Thanh Yến đã nhiều ngày đêm canh giữ bên cạnh Lâm Sơ, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, chỉ là gắng gượng rồi ngả người ngủ ngay tại đây. Nhưng giấc ngủ của hắn rất nông, chỉ cần nghe thấy động tĩnh của Lâm Sơ là sẽ tỉnh lại.

Chỉ có điều, mỗi lần tỉnh dậy, nhìn thấy Lâm Sơ vẫn còn hôn mê, trong lòng hắn lại tràn đầy khổ sở.

Dần dần, hắn trở nên như chim sợ cành cong, ngay cả khi Lâm Sơ thật sự tỉnh lại, hắn cũng sợ đó chỉ là một giấc mơ.

Lúc này nhìn thấy đôi mắt đen láy của Lâm Sơ mở ra, đáng thương nhìn hắn, Thẩm Thanh Yến sững sờ trong chốc lát, sau đó mới ý thức được đây không phải mơ, Lâm Sơ thật sự đã tỉnh!

Thẩm Thanh Yến vội vàng đứng lên, nhưng vì ngồi quỳ quá lâu, chân tê dại, suýt nữa ngã xuống. Hắn chẳng kịp quan tâm, vội vàng loạng choạng đi rót nước cho Lâm Sơ.

Tay run run cầm chung trà, suýt chút nữa làm đổ nước.

Hắn bưng chén đến bên cạnh Lâm Sơ, nói: "Em đã hôn mê ba ngày, không ăn không uống gì. Uống chút nước trước đã."

Ba ngày nay, sợ cậu chịu không nổi, Thẩm Thanh Yến mỗi ngày đều dùng ngón tay chấm chút nước thấm lên môi cậu.

Đôi môi Lâm Sơ đã khô nứt, chẳng còn sắc đỏ tươi nhuận như xưa. Nghe Thẩm Thanh Yến nói vậy, cậu mới ý thức mình thật sự rất khát, đưa đầu lưỡi l**m môi khô nứt, trong lòng chấn động – cậu đã hôn mê tận ba ngày?

Vậy điện hạ đã luôn ở bên cạnh trông chừng chờ cậu tỉnh lại?

Trong ngực cậu dâng lên một cảm giác căng đầy, vừa chua xót vừa xúc động.

Điện hạ đối xử với cậu tốt đến mức nào cơ chứ?

Bắt gặp ánh mắt quan tâm của Thẩm Thanh Yến, Lâm Sơ gần như quên mất cơ thể không khỏe, định ngồi dậy để uống nước. Nhưng vừa cử động, cơn đau dữ dội lại tràn tới khiến sắc mặt cậu tái nhợt, thở hổn hển không ngừng.

Thẩm Thanh Yến vẫn luôn chú ý đến cậu, thấy sắc mặt cậu thay đổi thì vội hỏi: "Sao vậy, đau ở đâu?"

Lâm Sơ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ngượng ngùng nói: "Điện hạ, ta có lẽ không thể ngồi dậy uống nước... tứ chi còn đau, chỉ cần động một chút là đau."

Cậu vốn nghĩ nói vậy sẽ khiến Thẩm Thanh Yến phiền lòng.

Không ngờ Thẩm Thanh Yến chỉ mím môi, dịu giọng: "Nếu không thoải mái thì cứ nằm yên, đừng động, ta sẽ hầu hạ em."

Điện hạ... hầu hạ cậu?

Lâm Sơ còn chưa kịp hiểu thì thấy Thẩm Thanh Yến nuốt nước bọt, khẽ nâng cằm cậu, buộc cậu mở miệng. Sau đó, dưới ánh mắt đỏ bừng của cậu, Thẩm Thanh Yến miệng kề miệng truyền nước cho cậu.

Lâm Sơ bị hành động bất ngờ làm hoảng sợ, nhưng thân thể yếu ớt khiến cậu không thể đẩy ra, đành để mặc Thẩm Thanh Yến từng ngụm truyền nước cho mình.

"Ưm..."

Nuốt xuống nước từ môi điện hạ, Lâm Sơ cảm thấy môi lưỡi khô khốc được xoa dịu, trong miệng ngập tràn hương vị của Thẩm Thanh Yến.

Vài giọt nước theo khóe môi cậu chảy xuống, lăn dọc theo cằm, rơi vào hõm xương quai xanh, thấm ướt vạt áo.

Thẩm Thanh Yến liếc qua vệt nước ấy, ánh mắt thoáng tối lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!