Lâm Sơ chỉ cảm thấy bàn tay kia xoa ở bên hông khiến cả người cậu mềm nhũn, vô lực ngả vào ngực Thẩm Thanh Yến. Bụng nhỏ vốn có chút khó chịu, nhưng dưới bàn tay ấm áp ấy bao phủ, thế mà lại dần dần dễ chịu hẳn.
Nhìn thấy Lâm Sơ ngoan ngoãn tựa vào lòng mình, Thẩm Thanh Yến càng xoa càng khó tránh khỏi trong lòng dấy lên suy nghĩ không yên.
Trước kia, khi hắn còn chưa nhận rõ tình cảm với Lâm Sơ, hắn có thể nhẫn nhịn. Nhưng hiện tại, người trong lòng lại chính là người hắn thương, hai người kề sát gần đến thế, chỉ sơ sẩy thôi là có thể "lửa bén rơm khô".
Thẩm Thanh Yến đặt cằm lên cổ Lâm Sơ, cọ cọ mấy cái, lưu luyến không nỡ buông cậu ra, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, không dám làm thêm gì quá đáng.
Giờ đây, Lâm Sơ còn chưa chấp nhận để hắn theo đuổi, hắn không muốn quá vội vàng mà khiến cậu sợ hãi.
Lâm Sơ cúi mắt.
Tuy trong lòng nghĩ mình không nên có ý gì khác với Thẩm Thanh Yến, nhưng cơ thể lại không hề bài xích sự gần gũi của hắn.
Cho nên khi mất đi cái ôm bên hông, cậu lại thấy hơi hụt hẫng, không quen.
Ăn cơm xong, Lâm Sơ nhắc đến chuyện mẹ muốn mở tửu lầu, Thẩm Thanh Yến nghe xong thì nói: "Chuyện này em không cần lo, ta thay em lo liệu."
Không bao lâu sau, chuyện cửa hàng đã được định đoạt xong. Đó lại là cửa hàng nằm ở con phố sầm uất bậc nhất kinh thành.
Lâm Sơ nghĩ đến tiền thuê, trong lòng có chút khó xử: "Cửa hàng tốt như vậy, tiền thuê chắc là rất đắt nhỉ?"
"Không đắt." Thẩm Thanh Yến đưa ra một con số, so với cậu tưởng tượng thì thấp hơn rất nhiều.
Thực ra, cửa hàng này sớm đã được Thẩm Thanh Yến mua rồi, vốn định tặng thẳng cho Lâm Sơ. Nhưng nghĩ đến tính tình của cậu, chắc chắn sẽ không nhận nên hắn quyết định đứng tên cho thuê lại.
Lâm Sơ nghi ngờ nói: "Sao lại rẻ như vậy? Điện hạ, chẳng lẽ ngài chính là chủ nhân thật sự?"
Quả thật là đoán trúng.
Thẩm Thanh Yến ho nhẹ một tiếng, không giấu nữa: "Ừ, nếu em thích, ta tặng em cũng được."
"Không cần, điện hạ có lòng ta xin ghi nhớ. Chỉ là ta không thể nhận một món ân tình lớn như vậy." Lâm Sơ nói chắc nịch. Nếu nhận cửa hàng này, chẳng khác nào ngầm chấp nhận đi theo Thẩm Thanh Yến không danh không phận. Vậy thà ngay từ đầu phân rõ giới hạn thì hơn.
Cuối cùng, Lâm Sơ tự tìm một gian cửa hàng trên con đường khác, tiền thuê tuy cao nhưng vẫn gánh vác được. Cậu cùng Liễu thị mở tửu lầu.
Ngày khai trương, vốn là một tửu lầu bình thường chẳng mấy ai để ý, thế nhưng lại nghênh đón Đoan Vương Thẩm Thanh Yến đích thân đến.
Không chỉ có Đoan Vương, ngay cả Thái tử, Kiều thế tử, Tô công tử đều lần lượt tới chúc mừng. Thậm chí cả nhị hoàng tử Thẩm Minh Duẫn, vốn không hòa thuận với phe Thái tử, cũng sai người đưa lễ đến.
Trong chốc lát, thân phận thật sự của chủ nhân tửu lầu này khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Không biết ai tung tin, nói rằng tửu lầu này là Đoan Vương bỏ tiền ra mở để lấy lòng một mỹ nhân nhỏ được hắn nuôi trong biệt viện.
Nói đến mỹ nhân kia, cả kinh thành ai cũng tò mò — đến tột cùng có dung mạo thế nào mà có thể khiến Đoan Vương say mê điên đảo?
Thậm chí vì người ấy mà không tiếc đắc tội Thượng thư bộ Công, dâng sớ vạch tội trước mặt Thánh thượng.
May thay, Thượng thư bộ Công vốn dĩ có tội thật, lại bị Thẩm Thanh Yến nắm được chứng cứ tham ô, trực tiếp bị dâng tấu vạch tội, đưa vào ngục giam.
Ai nấy đều nói, Thẩm Thanh Yến làm thế chẳng qua để xả giận cho vị mỹ nhân nhỏ kia. Ai bảo hôm đó, ở tiệc sinh thần của Kiều Túc Tuyết, con trai của Thượng thư bộ Công đã toan tính làm nhục mỹ nhân ấy. Đoan Vương chẳng phải là đang giết gà dọa khỉ, để kẻ khác đừng có ý đồ xấu sao?
Thẩm Thanh Yến hành động lớn như vậy, lập tức khiến cả kinh thành xôn xao.
Không chỉ truyền khắp Vọng Kinh, mà còn đến tai cả Thái hậu.
Ở tửu lầu Kim Ngọc.
Kiều Túc Tuyết vẻ mặt không tình nguyện bị Thẩm Hạc Quy lôi kéo tới chúc mừng Lâm Sơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!