Chương 32: Lâm Sơ, mong em bình an qua từng năm tháng

Màn pháo hoa chúc phúc dành cho Lâm Sơ chỉ rực sáng trên bầu trời đêm được một lát rồi dần dần biến mất.

Thế nhưng dù chỉ ngắn ngủi như vậy, Lâm Sơ vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Cậu ngơ ngác nhìn lên trời, nụ cười trên mặt thật lâu vẫn chưa tan đi.

Ánh mắt cậu ngẩn ngơ dõi theo hàng chữ kia, như muốn khắc sâu vĩnh viễn xuống đáy lòng.

Trái tim trong lồng ngực đập loạn nhịp, cảm xúc mãnh liệt dâng trào khiến ngực cậu như sắp nổ tung. Năm ngón tay đang nắm chặt cánh tay Thẩm Thanh Yến khẽ siết lại, lời nói bị nghẹn nơi cổ họng. Cậu hé môi, cố gắng ép bản thân phát ra âm thanh.

Cuối cùng, chỉ khô khốc thốt được một câu: "Điện hạ... ngài thật tốt."

Cậu vốn vụng về, chẳng giỏi nói lời hay ý đẹp.

Nhưng dù không nói, Thẩm Thanh Yến vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cậu.

Thẩm Thanh Yến không dám tưởng tượng trước kia mỗi lần sinh thần Lâm Sơ đã trôi qua thế nào, chắc hẳn vô cùng sơ sài. Chỉ một màn pháo hoa đơn giản, đã khiến cậu cảm động đến vậy.

Lâm Sơ nhà hắn thật quá dễ thỏa mãn rồi.

May mắn là người ấy đã ở bên cạnh hắn, nếu không lỡ gặp phải kẻ xấu, chẳng biết sẽ bị lừa dối thành bộ dạng gì.

Hắn mở miệng: "Chỉ vì ngươi mà bắn một màn pháo hoa thôi, chưa tính là gì tốt đẹp cả. Lâm Sơ, ngươi xứng đáng có được nhiều hơn thế nữa."

"Nhưng mà... ta đã thấy mãn nguyện lắm rồi." Lâm Sơ đứng dưới bầu trời đầy pháo hoa, ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong mắt cậu, soi rõ cả gương mặt tươi cười. Thế nhưng trong đôi mắt ấy lại chất chứa cảm xúc sâu thẳm khó đoán, bóng dáng gầy yếu trong màn đêm lúc sáng lúc tối trông mong manh dễ vỡ, như thể chỉ cần khẽ chạm sẽ biến mất: "Chưa từng có ai vì ta mà bỏ tâm sức tổ chức sinh nhật như vậy.

Có lẽ với điện hạ mà nói, tất cả chẳng là gì, nhưng với ta lại là hồi ức quý giá nhất cả đời."

"Sao lại nói là quý giá nhất cả đời? Ngươi còn trẻ, làm sao biết được tương lai ta sẽ không tạo cho ngươi nhiều kỷ niệm khác nữa?" Nhìn dáng vẻ ấy của Lâm Sơ, trong lòng Thẩm Thanh Yến bỗng dưng dâng lên một nỗi hoảng hốt.

Hắn đưa tay muốn nắm chặt tay Lâm Sơ, muốn cảm nhận sự tồn tại của cậu, muốn nghe được nhịp tim, mạch đập của cậu. Nhưng khi tay vừa nắm lại, thứ chạm vào chỉ là cổ tay gầy gò mảnh khảnh, cộm đến nhói đau.

Sao Lâm Sơ lại gầy đến vậy?

Thẩm Thanh Yến vô thức siết chặt thêm, trong lòng tràn đầy thương xót.

Mãi đến khi Lâm Sơ nhíu mày nói: "Điện hạ, ngài làm đau ta."

Lúc này Thẩm Thanh Yến mới bừng tỉnh, hoảng hốt lau mặt: "Xin lỗi."

Lâm Sơ không tiếp tục đề tài đó nữa, chỉ lặng lẽ ngước nhìn pháo hoa. Không biết đã qua bao lâu, màn pháo hoa trên trời cũng dần tắt hết, bầu trời chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Sợ Lâm Sơ bị lạnh, Thẩm Thanh Yến nắm lấy tay cậu, dẫn cậu quay về phòng.

Trong phòng, ánh nến đã được thắp sáng.

Trên bàn cách đó không xa, đã bày la liệt quà tặng không đếm xuể, tất cả đều được gói ghém bằng lụa là tinh xảo, chờ người mở ra.

Khuôn mặt Lâm Sơ đầy vẻ kinh ngạc: "Đây là?"

Thẩm Thanh Yến không giấu giếm nữa, nói thẳng: "Đây là quà sinh thần ta chuẩn bị cho ngươi. Trước kia mỗi dịp sinh thần ta không thể chúc mừng cho ngươi, nên lần này ta bù lại tất cả mười bảy năm đã bỏ lỡ, một lần dâng đủ. Ngươi xem có thích không?"

Lâm Sơ thật sự bị dọa. Nhìn một bàn đầy quà, cậu đếm đi đếm lại, quả thật có mười bảy phần.

Cậu trăn trở hồi lâu mới nói: "Điện hạ, vì sao lại tặng ta những thứ này?"

Cậu chỉ là một người nuôi cổ cho điện hạ thôi, sao có thể khiến điện hạ hao tâm phí sức đến vậy? Trong lòng Lâm Sơ thoáng bất an, lông mi run rẩy, chẳng dám đối diện với ánh mắt nóng rực của Thẩm Thanh Yến.

"Bởi vì, ta muốn đối xử thật tốt với em." Giọng nói của Thẩm Thanh Yến trong đêm mang theo chút mê hoặc, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc: "Bởi vì, ta đã thích em."

Lâm Sơ hoảng hốt lùi lại phía sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!