Lâm Sơ sợ đến run người, sắc mặt trắng bệch.
Nỗi hoảng loạn mãnh liệt khiến cậu quên mất phải giữ khoảng cách với điện hạ, như người chết đuối vớ được cọng rơm, cậu ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Thẩm Thanh Yến, vùi mặt vào ngực hắn, khóc nức nở không thành tiếng.
Những giọt nước mắt đong đầy trong mắt, chỉ cần khẽ chớp đã lăn xuống, thấm ướt ngực áo của Thẩm Thanh Yến.
Cậu thậm chí không dám khóc lớn, sợ làm Thẩm Thanh Yến mất thể diện.
Nhưng chính vì cậu càng cẩn thận như vậy, trái tim Thẩm Thanh Yến lại càng đau hơn.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt một lọn tóc bên thái dương của Lâm Sơ, trong mắt đầy tự trách.
Rõ ràng biết Lâm Sơ ngoan ngoãn xinh đẹp, dễ bị người ta nhòm ngó, hắn không nên để cậu một mình ở nơi này.
Hôm nay là sinh thần của Lâm Sơ, vậy mà hắn lại để cậu có một ký ức tệ hại như thế.
Hắn cúi mắt xuống, dịu dàng nói: "Đừng khóc, ta đưa ngươi về."
Nghe nói không cần phải ở lại đây nữa, Lâm Sơ vội vàng gạt nước mắt, muốn đứng dậy.
Nhưng vừa mới gượng người, đôi chân lại không chịu nghe lời mà run rẩy, suýt nữa ngã về phía trước. Thẩm Thanh Yến vội vàng đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?"
Lâm Sơ lắc đầu, đuôi mắt còn vương sắc hồng sau khi khóc, càng làm dung nhan thêm lay động lòng người.
"Chân... mềm nhũn..." Cậu khẽ nói.
Thẩm Thanh Yến cắn môi, không nói gì, lập tức cúi người đưa tay vòng qua dưới gối Lâm Sơ, bế ngang cậu lên. Ngay trước mặt bao người trong yến tiệc, hắn cứ thế ôm Lâm Sơ rời đi.
Đợi bọn họ đi rồi, mọi người mới hoàn hồn lại.
Vừa rồi cảnh Thẩm Thanh Yến nổi giận vì Lâm Sơ, ai cũng thấy rõ. Mà sự che chở cùng thương tiếc dành cho Lâm Sơ, tuyệt không phải giả vờ.
Đoan Vương thật sự xem mỹ nhân nhỏ nuôi ở biệt viện này là báu vật trong lòng, khiến tất cả mọi người đều hiểu rằng: Lâm Sơ không phải người họ có thể vọng tưởng........
Ngoài cổng Hầu phủ, Thẩm Thanh Yến ôm Lâm Sơ đặt lên xe ngựa.
Mọi hành động của hắn đều vô cùng cẩn thận, sợ lỡ tay làm cậu bị thương. Nhìn áo ngoài của Lâm Sơ hơi xộc xệch, lại nghĩ đến trên đó còn vương hơi thở của kẻ khác, ánh mắt hắn trầm xuống, đưa tay muốn cởi áo ngoài của Lâm Sơ, thay bằng áo của mình.
Nhưng động tác ấy lại khiến Lâm Sơ nghĩ tới điều gì đó, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, giọng run run: "Điện hạ... đừng... đừng mà..."
Thẩm Thanh Yến sững người, ngón tay vừa chạm vào vạt áo đã dừng lại.
Hắn biết Lâm Sơ đang sợ, bèn kiên nhẫn giải thích: "Áo ngoài bẩn rồi, ta giúp ngươi thay, mặc áo của ta được không?"
Vừa dứt lời, những giọt nước mắt vừa ngừng lại nay lại im lặng rơi xuống.
Đôi mắt hồ ly trong sáng của Lâm Sơ mở to nhìn hắn không rời, không nói gì, cũng không khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Thẩm Thanh Yến hoảng loạn vô cùng.
"Sao vậy? Sao lại khóc? Có phải ta chọc ngươi giận rồi không?"
Lâm Sơ lắc đầu, cắn chặt môi đến mức để lại vết hằn, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: "Điện hạ... đừng... đừng chê ta bẩn... ta không bẩn..."
Chỉ một câu ngắn ngủi, lại khiến lồng ngực Thẩm Thanh Yến như tê dại.
Hắn ngẩn ngơ nhìn Lâm Sơ, như thể bị người ta nhìn thấu, bối rối chẳng biết che giấu nơi đâu. Hít thở nặng nề, hắn rút tay lại, khàn giọng: "Ta..."
Hắn muốn nói, ta chưa từng chê ngươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!