Nhìn thấy Thẩm Thanh Yến bước về phía Lâm Sơ, mọi người đều cho rằng hắn đến tìm Thẩm Hạc Quy.
Thẩm Hạc Quy mỉm cười bước lên, trêu ghẹo: "Hoàng thúc, sao ngài không chờ bọn ta, lại đi một mình trước... Ấy..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Thẩm Thanh Yến lướt qua nhóc, đi thẳng đến bên cạnh Lâm Sơ. Hắn cởi áo khoác trên người, khoác lên vai Lâm Sơ, vừa che gió lạnh, vừa ngăn ánh mắt thèm khát của đám người xung quanh đang nhìn Lâm Sơ.
Hôm nay hắn tỉ mỉ trang điểm cho Lâm Sơ, tuyệt đối không phải để mấy tên công tử kia ngắm.
Mỹ nhân nhỏ này, chỉ cần một mình hắn thưởng thức là đủ.
Nghĩ đến bảo bối mình vốn giấu kín trong phủ, nay lại bị người khác nhìn chăm chú, sắc mặt Thẩm Thanh Yến lập tức lạnh xuống, trong mắt phủ kín sương tuyết. Hắn nhíu mày hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Lâm Sơ tưởng Thẩm Thanh Yến tức giận, cúi mắt cẩn thận giải thích: "Là Thái tử điện hạ bảo ta đến."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Yến lập tức liếc mắt về phía Thẩm Hạc Quy.
Cảm nhận được ánh mắt muốn giết người kia, cả người Thẩm Hạc Quy run lên, vội vàng tránh đi rồi cười cười bước đến bên nhân vật chính của yến tiệc – Kiều Túc Tuyết.
"Túc Tuyết, sinh nhật vui vẻ!"
"Thái tử ca ca." Kiều Túc Tuyết cũng đi tới, nhưng khi ánh mắt lướt qua Lâm Sơ thì sắc mặt thoáng biến đổi. Y vẫn cố giữ nụ cười vô tội: "Lâm Sơ, ngươi cũng đến à? Còn cùng Thái tử ca ca đi chung, từ khi nào quan hệ hai người tốt như vậy?"
Thẩm Hạc Quy cười đáp: "Lâm Sơ ngoan ngoãn lại xinh đẹp thế này, ai mà không thích? Chỉ có Hoàng thúc là keo kiệt, ngày nào cũng giấu người trong phủ, không chịu để chúng ta thấy thêm chút nào."
Câu này vừa dứt, sắc mặt Thẩm Thanh Yến càng thêm lạnh.
Nếu không phải nơi này nhiều người, hắn e rằng đã sớm cho Thẩm Hạc Quy một trận rồi.
"Điện hạ... Có phải ta không nên đến? Hay là ta trở về trước..." Lâm Sơ lo lắng nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Thẩm Thanh Yến, trong lòng chua xót.
Cậu chỉ cảm thấy bản thân giống như một người không thể lộ mặt, sự tồn tại của cậu khiến Thẩm Thanh Yến mất thể diện.
Thẩm Thanh Yến hoàn hồn, nhíu mày: "Đã đến rồi thì ở lại, sao phải đi?"
Nói rồi, hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Sơ, xoa xoa: "Lạnh à? Tay đông cứng hết rồi."
"Không... không lạnh." Thấy trước mặt bao người, Thẩm Thanh Yến chẳng kiêng dè mà nắm tay mình, mặt Lâm Sơ đỏ bừng, vội vàng rút tay lại giấu ra sau lưng, nhỏ giọng: "Đa tạ điện hạ quan tâm."
Thẩm Thanh Yến rũ mắt, trong lòng buồn bực không thôi.
Không biết Lâm Sơ còn muốn né tránh hắn đến bao giờ.
Mọi người xung quanh lúc này mới hiểu ra: Mỹ nhân nhỏ này, không phải người của Thái tử, mà chính là nam sủng được Đoan Vương nuôi trong phủ!
Thì ra mỹ nhân dung nhan khuynh thành như vậy, ngay cả Kiều Túc Tuyết – vốn vẫn được khen là đẹp nhất – cũng bị lu mờ.
Trong chốc lát, cả sảnh lại xôn xao bàn tán.
"Không phải nói người trong phủ Đoan Vương xuất thân từ lâu Tuý Nguyệt sao? Sao trên người chẳng dính chút tục khí nào, nhìn còn cao quý hơn cả Kiều tiểu thế tử."
"Bảo sao Đoan Vương bị cậu ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo. Nếu trong phủ ta cũng có mỹ nhân thế này, ta cũng nguyện sủng ái cả đời."
"Xì, dẫu có sủng thì cũng chỉ là một món đồ chơi thôi. Chờ ngày nào Đoan Vương chán, ta cũng không ngại thử chơi một phen." Có vài kẻ nhìn Lâm Sơ, trong lòng nổi tà ý, chỉ là e ngại thân phận địa vị của Thẩm Thanh Yến, không dám công khai, chỉ có thể thì thầm bàn tán.
Đợi khách khứa đến đông đủ, quà cáp cũng đã dâng, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ.
Hầu phủ Ninh Viễn ngoài Kiều Túc Tuyết thì những người khác đều đóng quân nơi biên ải, không có lệnh triệu thì không thể vào kinh. Kiều Túc Tuyết ở lại kinh thành, được hoàng ân che chở, đồng thời cũng là để kiềm chế Ninh Viễn hầu. Mỗi năm đến sinh thần y, Ninh Viễn hầu ở biên quan đều gửi quà về, Thánh thượng cũng ít nhiều ban thưởng cho.
Lại thêm quan hệ cá nhân thân thiết với Thái tử và Đoan Vương, chỉ cần Ninh Viễn hầu không sinh dị tâm, Kiều Túc Tuyết chắc chắn cả đời sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!