Chương 3: Lấy thân nuôi cổ

Trong phòng, Giang thần y lấy từ hòm thuốc ra một cái hộp gỗ nhỏ, nói với Thẩm Thanh Yến: "Điện hạ, trong này đựng toàn là dược cổ."

"Bắt đầu đi."

Thẩm Thanh Yến lạnh lùng nói.

Chỉ thấy Giang thần y mở hộp gỗ, một con sâu nhỏ xấu xí từ trong bò ra, đối diện với ánh mắt của Lâm Sơ.

Chỉ nhìn thôi, Lâm Sơ đã thấy hoảng sợ.

Nghĩ đến cảnh con sâu đáng sợ này sẽ cắn rồi chui vào cơ thể mình, rồi hằng tháng cậu phải nuôi dưỡng nó, trong lòng cậu không khỏi run rẩy. Sợ Thẩm Thanh Yến nhận ra sự sợ hãi ấy, cậu đành căng mặt nhỏ trắng bệch ra vẻ như không có gì.

"Tiểu công tử, mời ngươi cởi áo trên người."

Còn... còn phải c** q**n áo nữa sao?

Trên mặt Lâm Sơ thoáng ửng hồng. Trong phòng lúc này ngoài Giang thần y còn có cả Đoan Vương và La đại nhân. Trước mặt nhiều người như vậy mà cởi áo tháo thắt lưng, cậu thật sự thấy khó xử.

"Có thể không cởi được không?" Lâm Sơ nhỏ giọng hỏi.

"Dược cổ phải từ da thịt nơi ngực chui vào, nên bắt buộc phải cởi."

Đành vậy.

Thấy không thể thoái thác, Lâm Sơ đành run rẩy cởi đai lưng, từng lớp quần áo rơi xuống đất. Khi chỉ còn lại lớp cuối cùng, động tác cậu khựng lại một thoáng.

Cậu nhắm mắt, cắn môi, sắp kéo nốt áo cuối cùng xuống thì bên tai vang lên giọng trầm thấp, đầy uy lực.

"Đều ra ngoài."

Thẩm Thanh Yến sa sầm mặt, trông như có chút không vui.

Đôi mắt đen của hắn dừng lại trên ngón tay run rẩy của Lâm Sơ, làn da trắng nõn phủ một lớp ửng hồng nhàn nhạt, vô cùng mê người.

La Quan nghe lệnh, vội xoay người bước nhanh ra ngoài.

Thực ra vừa rồi gã đã thấy bầu không khí cực kỳ lúng túng, giờ thì càng không dám nán lại thêm một giây.

Giang thần y trao hộp dược cổ cho Thẩm Thanh Yến, dặn dò vài câu rồi nói: "Vậy chuyện nuôi cổ cho tiểu công tử, phiền giao lại cho điện hạ."

Người còn lại cũng lui ra, căn phòng lập tức yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở khẽ của hai người.

Không hiểu sao, Lâm Sơ lại cảm thấy ở riêng với Đoan Vương điện hạ còn khiến cậu thẹn thùng hơn khi bị mấy người nhìn lúc nãy. Nhưng nghĩ đến chuyện Đoan Vương vốn thanh khiết, chẳng hề hứng thú với loại tiểu quan xuất thân từ lâu Túy Nguyệt như cậu, trong lòng cậu mới dần an tâm.

Không đợi Đoan Vương lên tiếng, cậu nhanh chóng cởi nốt lớp áo cuối cùng, lộ ra thân trên trắng trẻo mảnh mai. Cậu ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Yến: "Điện hạ, có thể bắt đầu nuôi cổ."

Nhưng Thẩm Thanh Yến lại không hề động.

Ánh mắt hắn như bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, nhìn đến mức không rời được.

"Điện hạ?"

Lâm Sơ nghi hoặc.

Thẩm Thanh Yến hoàn hồn, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu với sự khác thường của bản thân. Hắn vốn mắc chứng ưa sạch sẽ, chưa từng thích da thịt gần gũi người khác, d*c v*ng cũng khắc chế rất tốt. Vì vậy dù đã hơn hai mươi, hắn vẫn giữ mình trong sạch.

Thế nhưng vừa rồi, hắn lại nổi lên chút ý nghĩ không nên có với một tiểu quan như Lâm Sơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!