Chương 29: Hắn đã làm Lâm Sơ khóc (2)

Ngước mắt lên, thấy Lâm Sơ ngoài ý muốn mà va vào hắn, đôi môi chặt chẽ dán lấy nhau.

Môi của Lâm Sơ giống như chính con người cậu, vừa mềm vừa ngọt. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Thanh Yến quên cả hô hấp, đầu óc trống rỗng. Hắn cúi mắt, bàn tay to không kìm được đặt lên chiếc cổ trắng nõn, yếu ớt của Lâm Sơ, làm nụ hôn ấy càng thêm sâu.

Hắn hôn rất vụng về, chẳng có quy tắc gì, thế nhưng lại khó mà kiềm chế.

"Điện hạ, ưm..."

Lâm Sơ không ngờ mình lại bất ngờ hôn phải Thẩm Thanh Yến. Giờ phút này cậu đang ngồi khóa chặt trên eo hắn, cả người gắn chặt không thể tách rời.

Đôi môi và đầu lưỡi bị cướp đoạt, gương mặt cậu đỏ bừng, trong mắt rưng rưng nước, bị hôn đến mức run rẩy.

Đôi bàn tay nhỏ bé muốn đẩy Thẩm Thanh Yến ra, nhưng cơ thể lại sớm bị dồn ép đến nhũn ra, mềm oặt trên người hắn, hoàn toàn không còn chút sức lực.

Chỉ có thể mặc cho Thẩm Thanh Yến bá đạo cạy mở môi, c**n l** đ** l***, từng chút từng chút mà chiếm đoạt toàn bộ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Yến hôn một người. Hắn không ngờ thì ra hôn môi lại có vị như thế này.

Khoảnh khắc đầu lưỡi quấn lấy lưỡi của Lâm Sơ, hắn chỉ thấy da đầu tê dại, một luồng kh*** c*m từ đầu lan khắp cơ thể, lồng ngực căng tức đến mức đầy ắp khiến hắn không nhịn được mà khao khát thêm nhiều hơn nữa.

Trong xe ngựa, tiếng nước nhỏ vụn khi hôn vang lên ái muội, theo nhịp rung lắc của xe ngựa mà nụ hôn càng lúc càng sâu.

Hai tay Thẩm Thanh Yến siết chặt lấy y phục Lâm Sơ. Chiếc áo lông chồn màu trắng sớm bị cởi bỏ, ném sang một bên.

Gió lạnh lùa vào trong xe, quần áo mỏng manh khiến cơ thể Lâm Sơ run rẩy vì lạnh. Trong cơn hôn đến mơ màng, cuối cùng cậu cũng lấy lại lý trí, mở to mắt nhìn Thẩm Thanh Yến vẫn chìm đắm trong d*c v*ng. Đôi mắt cậu chớp chớp, nước mắt lập tức rơi xuống.

Nước mắt nóng ấm lặng lẽ chảy dài, Thẩm Thanh Yến chỉ thấy trên mặt có giọt rơi xuống, trên môi thoáng qua một vị mặn chua, hòa lẫn với vị ngọt trong miệng Lâm Sơ khiến hắn không thể không tỉnh lại, buộc phải dừng lại sự chiếm đoạt.

Vừa mở mắt ra, hắn đã thấy đôi mắt hồ ly kia của Lâm Sơ ngập đầy nước, những giọt lệ như như mưa mà rơi xuống.

Hắn đã làm Lâm Sơ khóc.

Thẩm Thanh Yến hoàn hồn, nhìn gương mặt đỏ bừng, đôi môi ướt át bị hắn hôn đến sáng bóng của Lâm Sơ, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Khi môi lưỡi tách ra, một sợi tơ bạc sáng loáng còn dính giữa hai người, khiến Thẩm Thanh Yến hận không thể lại ôm chặt Lâm Sơ mà hôn thêm vài lần nữa.

Nhưng Lâm Sơ đang khóc.

Gương mặt cậu đỏ rực, ánh mắt hoảng loạn, mịt mờ, rõ ràng đã bị dọa sợ.

Cậu ngây ngốc nhìn Thẩm Thanh Yến, không thể tin nổi điện hạ vừa rồi lại hôn mình.

Điện hạ sao có thể hôn cậu chứ?

"Xin lỗi."

Thẩm Thanh Yến lúng túng ngồi dậy, che đi sự biến đổi trên cơ thể, nhìn Lâm Sơ vẫn đang khóc, trong lòng thầm mắng mình là cầm thú. Hắn đưa tay muốn lau nước mắt cho cậu, nhưng Lâm Sơ theo bản năng trốn tránh, ngồi lùi vào góc xa nhất.

Thẩm Thanh Yến: "..."

Sao lại còn sợ hơn cả lần trước kia chứ?

Trong lòng hắn dâng lên một cơn tức giận.

Giận chính mình không kiềm được mà hôn Lâm Sơ.

Rõ ràng đó chỉ là một sự cố, ngay khoảnh khắc môi chạm môi, hắn hoàn toàn có thể đẩy cậu ra.

Nhưng hắn lại không làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!