Hôm sau, lại là một đêm mất ngủ, Thẩm Thanh Yến khi trời vừa hửng đã ra ngoài chấp hành công vụ. La Quan nhịn không được mà hỏi: "Điện hạ, đêm qua lại không ngủ ngon sao?"
"Ừ." Thẩm Thanh Yến xoa xoa thái dương, xe ngựa lắc lư khiến tâm trạng hắn càng thêm phiền muộn.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn mở to, quay sang hỏi La Quan: "Nếu có người vẫn luôn giận dỗi ngươi, ngươi sẽ làm thế nào để dỗ người đó vui trở lại?"
"Giận dỗi ta?" La Quan ngẫm nghĩ rồi nói: "Còn phải xem là ai. Nếu là ta chọc giận người ta, tất nhiên phải xin lỗi trước. Nhưng nếu là người ta chọc giận ta, còn bắt ta đi dỗ thì trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy."
"Xin lỗi?" Thẩm Thanh Yến khẽ trầm ngâm.
Chuyện hôm đó, hắn đúng là chưa từng chân chính nói lời xin lỗi với Lâm Sơ.
Một là hắn cảm thấy không cần thiết, hai là với thân phận của mình, sao có thể cúi đầu đi xin lỗi Lâm Sơ. Thế nhưng, Lâm Sơ luôn không để ý tới hắn, nếu như hắn thật lòng nói lời xin lỗi, có thể đổi lấy sự gần gũi của cậu thì cũng không phải không thể thử.
Nghĩ vậy, ánh mắt Thẩm Thanh Yến vốn u ám lập tức sáng lên.
Nhìn dáng vẻ điện hạ như thể rất muốn đi xin lỗi người khác, La Quan không khỏi kinh ngạc.
Điện hạ đây là đã chọc ai tức giận, mà phải đích thân đi dỗ?
Trong đầu gã chợt hiện lên gương mặt yếu ớt mà xinh đẹp của Lâm Sơ. Nghĩ lại thời gian gần đây, quan hệ giữa điện hạ và Lâm Sơ dường như không còn thân mật như trước, giữa hai người có một khoảng cách, trở nên lạ lẫm.
La Quan thoáng nghiêm mặt, chẳng lẽ người điện hạ muốn dỗ chính là Lâm Sơ?
Nhưng thân phận Lâm Sơ tầm thường, sao có thể khiến điện hạ phải hạ mình như vậy...
Sợ rằng Thẩm Thanh Yến thật sự sẽ cúi đầu lấy lòng Lâm Sơ, La Quan vội nói: "Thật ra cũng không nhất thiết phải xin lỗi. Có thể tặng ít châu báu, trang sức gì đó, chắc chắn người đó sẽ vui."
Gã nhớ rõ Lâm Sơ rất tham tiền.
"Châu báu, trang sức?" Thẩm Thanh Yến cau mày.
Lâm Sơ vốn không hề hứng thú với những thứ tầm thường này. Trước đây hắn từng thưởng châu báu cho cậu, nhưng cậu đều mang về nhà, trên người cũng chẳng giữ lại món nào. Nếu đem những thứ này cho cậu, chắc chắn sẽ không làm cậu nguôi giận.
Điều Lâm Sơ để ý...
Trong đầu Thẩm Thanh Yến lóe lên một ý nghĩ, đôi mắt hắn tối xuống, sau đó lập tức dặn dò La Quan đi làm việc.....
Viện Cẩm Phong.
Uyển Hương cầm một phong thư bước vào phòng, đưa cho Lâm Sơ: "Công tử, người gác cổng nói đây là thư nhà gửi đến."
Nghe vậy, Lâm Sơ vội nhận lấy, mở thư ra.
Trong nhà cậu không ai biết chữ, bức thư này chắc chắn là tốn tiền nhờ thư sinh viết hộ. Hiện tại Lâm Sơ đã biết đọc, thư từ hay thoại bản gì cậu cũng đọc được.
Đọc xong bức thư, trên gương mặt cậu lộ rõ niềm vui.
Mẹ cậu định mang muội muội vào nội thành, ba ngày nữa sẽ dọn nhà, bảo cậu nếu được thì về giúp.
Nhà mới tuy chỉ là thuê, nhưng với cả nhà đã đủ mãn nguyện.
Điều khiến cậu càng vui hơn là Lâm Lão Ngũ bị người ta chặt đứt cả mười ngón tay, từ nay không còn cờ bạc được nữa. Mẹ cậu cũng thuận lợi hoà ly với ông ta. Mọi chuyện đang dần tốt lên.
Từ lúc đọc xong bức thư, cả ngày Lâm Sơ đều cười tươi, khóe môi không hề ngừng lại.
Ban đêm, khi Thẩm Thanh Yến đến, điều hắn nhìn thấy chính là Lâm Sơ đang trong tâm trạng vui vẻ. Nụ cười tươi như hoa hải đường của cậu khiến trái tim vốn băng giá của Thẩm Thanh Yến như cũng dần tan chảy.
Hắn bước vào, hỏi: "Chuyện gì mà vui vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!