Mấy ngày sau đó, cứ hễ xong công vụ, Thẩm Thanh Yến lại vội vã trở về biệt viện để thăm Lâm Sơ.
Nhưng thái độ của Lâm Sơ đối với hắn vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào.
Rõ ràng trong mắt đầy hoảng loạn và sợ hãi, thế nhưng vẫn dè dặt mà cự tuyệt hắn tới gần.
Mỗi khi hắn muốn ôm Lâm Sơ, Lâm Sơ luôn đỏ mặt đẩy hắn ra, không cho hắn chạm vào.
Nếu hắn cố chấp lại gần, Lâm Sơ sẽ dùng đôi mắt long lanh kia, ánh nhìn như sắp khóc mà nhìn hắn. Chỉ cần thấy vậy, trong lòng Thẩm Thanh Yến lập tức tràn đầy cảm giác tội lỗi, làm gì còn dám trêu chọc thêm.
Lúc này hắn mới nhận ra, thì ra không thể chạm vào Lâm Sơ lại khiến người ta khó chịu đến thế.
Hắn nhớ nhung những ngày trước, có thể tùy tiện ôm Lâm Sơ vào lòng, ôm eo, nắm tay hay gần gũi thân mật bất cứ lúc nào.
Còn hiện tại chỉ có thể giữ khoảng cách, sợ rằng nếu lại gần sẽ dọa Lâm Sơ sợ hãi.
Thẩm Thanh Yến không ngờ rằng trước đây hắn còn từng do dự liệu có nên tiếp tục gần gũi Lâm Sơ hay không, mà giờ lại thành ra Lâm Sơ tránh né hắn.
Không ngờ một người nhìn qua ngoan ngoãn, mềm mại như Lâm Sơ lại có tính khí lớn đến vậy, lâu như vậy mà vẫn chưa nguôi giận.
Hôm nay đúng ngày Tạ Trường Minh đến khám bệnh cho Lâm Sơ, Thẩm Thanh Yến bỏ qua chuyện chính sự, sớm đã ở trong phủ chờ.
Tạ Trường Minh vừa thấy hắn thì sững sờ.
Ngày thường, Đoan Vương điện hạ thanh lãnh xuất trần, mà nay sắc mặt âm trầm, đôi mắt có quầng thâm, cả người mang dáng vẻ buồn bực, bất mãn.
Tạ Trường Minh tốt bụng hỏi: "Điện hạ đây là nghỉ ngơi không tốt sao? Có cần ta kê cho ngài một đơn thuốc điều dưỡng không?"
"Không cần." Thẩm Thanh Yến liếc cậu ta một cái: "Ngươi chỉ cần chữa cho Lâm Sơ khỏe là được."
Nói rồi, Thẩm Thanh Yến tự mình đưa Tạ Trường Minh đến viện Cẩm Phong.
Đây là lần thứ hai Tạ Trường Minh gặp Lâm Sơ. Lần trước đã thấy cậu rất đẹp, hôm nay gặp lại, đôi mắt hạnh kia khiến cậu ta không kìm được mà nhìn mãi không rời.
Cậu ta không nhịn được tán thưởng: "Lâm công tử, ngươi thật sự rất đẹp."
Lâm Sơ thấy vị đại phu đến xem bệnh bất ngờ khen mình một câu, lập tức mặt đỏ bừng.
"Tạ đại phu quá khen."
Tạ Trường Minh hỏi tuổi tác, thấy mình lớn hơn Lâm Sơ một tuổi, cười nói: "Ta lớn hơn ngươi, sau này ngươi cứ gọi ta là Tạ đại ca."
"Tạ đại ca." Lâm Sơ ngoan ngoãn gọi.
Nghe vậy, Tạ Trường Minh càng thêm vui mừng. Mỹ nhân nhỏ này không chỉ xinh đẹp mà còn ngoan ngoãn, dễ bảo, thật khiến người ta muốn đem về nuôi.
Một bên bắt mạch, một bên nói chuyện cười với Lâm Sơ, gương mặt cậu ta ngập tràn ý cười.
Hoàn toàn quên mất Thẩm Thanh Yến vẫn đang đứng đó.
Sắc mặt Thẩm Thanh Yến lúc này càng thêm âm trầm, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo, giữa mày càng thêm nghiêm nghị.
Người gần đây luôn xa cách hắn — Lâm Sơ — giờ lại có thể cười thoải mái, không chút phòng bị trước mặt Tạ Trường Minh.
Chẳng lẽ lời của Tạ Trường Minh buồn cười đến thế sao? Đáng để cười vui như vậy sao?
Ở bên bổn vương thì không vui sao?
Thẩm Thanh Yến hít sâu, đè nén ngọn lửa trong lòng, miễn cưỡng không nói gì thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!