Lâm Sơ ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt vẫn chưa tốt nhưng lại gượng gạo nở nụ cười với Thẩm Thanh Yến: "Điện hạ, ta đã không sao, để Uyển Hương đến chăm sóc ta là được rồi."
Trong mắt cậu không còn sự thân cận và ỷ lại như trước, thay vào đó là sự xa cách và rụt rè.
Tựa như lúc cậu mới bước chân vào phủ, đối diện với Thẩm Thanh Yến cũng là dáng vẻ này.
Ánh mắt Thẩm Thanh Yến thoáng ảm đạm, hồi lâu sau mới khàn giọng đáp: "Được."
Trên người hắn quá bẩn.
Lâm Sơ hẳn là vì chê hắn dơ nên mới không muốn để hắn chạm vào. Vậy thì hắn nên nhanh chóng thay bộ y phục sạch sẽ, rửa mặt chải đầu gọn gàng mới được.
Thẩm Thanh Yến không dừng lại nữa, rới đi rất nhanh. Vừa thấy hắn đi, Lâm Sơ lập tức như quả bóng xì hơi, yếu ớt ngồi phịch xuống. Cậu đưa tay sờ ngực, đầu ngón tay dường như có thể chạm đến cổ trùng đang bò trong cơ thể, mà thứ đó vẫn chậm rãi hút đi sự sống của cậu.
Cậu thấy may mắn, vị đại phu hôm nay đến xem bệnh, tuy lạ mặt nhưng cũng không nhìn ra được biến hóa thật sự trong cơ thể cậu.
Chỉ cần giấu được một năm này là tốt rồi........
Thẩm Thanh Yến giặt sạch y phục dính máu, kỳ cọ đến khi không còn nghe thấy mùi tanh nồng nữa mới bước ra khỏi bể tắm, thay bộ y phục mới thoang thoảng mùi hương.
Sau đó, không chần chừ mà đi thẳng đến viện Cẩm Phong.
Những ý nghĩ cố tình giữ khoảng cách, cố tình lạnh nhạt trước kia, sau khi tận mắt chứng kiến Lâm Sơ ngất xỉu, đều bị hắn vứt ra sau đầu.
Lúc này hắn chỉ muốn tận mắt trông thấy Lâm Sơ bình an.
Quả nhiên, nếu không để người ngay trước mắt thì hắn chẳng thể nào yên tâm được. Chỉ vừa không đến thăm một thời gian, Lâm Sơ lại ngã bệnh.
Thẩm Thanh Yến may mắn rằng hôm nay mình đã trở về kịp thời.
Trong phòng, Lâm Sơ đang ngồi một mình dùng bữa tối.
Thấy Thẩm Thanh Yến bất ngờ xuất hiện, gương mặt cậu thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
Điện hạ sao lại đến nữa?
Chẳng phải cậu đã nói mình khỏe hơn nhiều, chỉ cần Uyển Hương chăm sóc là đủ sao?
Thẩm Thanh Yến ngồi xuống cạnh cậu, động tác quen thuộc gắp thức ăn, còn đưa đến bên môi cậu: "Ăn đi."
Lông mi Lâm Sơ khẽ run, nhìn vị điện hạ vốn lạnh nhạt nay bỗng dịu dàng, cậu vội nghiêng đầu sang một bên, tránh đi thìa thức ăn trước mặt, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ta có thể tự ăn được."
Nói rồi, cậu cầm lấy đôi đũa, cúi đầu tiếp tục chậm rãi ăn từng miếng nhỏ. Không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt của Thẩm Thanh Yến.
Đây là lần đầu tiên cậu dám từ chối mệnh lệnh của Thẩm Thanh Yến. Cậu thậm chí còn cảm nhận rõ ràng ánh mắt sâu thẳm kia đang chằm chằm dán vào mình, khiến cơ thể cậu run lên, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Cậu không nên dùng thái độ này với điện hạ.
Nhưng trong lòng cậu đã có tính toán riêng. Trước đây cậu dựa dẫm điện hạ quá nhiều, tuy chỉ xem như huynh trưởng, nhưng cũng không nên gần gũi đến thế.
Cậu là ai, còn điện hạ là ai, sao cậu có tư cách được coi như đệ đệ của ngài ấy chứ?
Có lẽ trước kia Thẩm Thanh Yến bỗng dưng lạnh nhạt, chính là vì đã nhận ra điều này.
Nên mới có khoảng thời gian dài chẳng đến gặp cậu.
Hôm nay điện hạ đột ngột thân cận, e là chỉ vì bị cảnh cậu ngất xỉu dọa sợ. Cũng có thể là vì nhìn cậu đáng thương nên động lòng trắc ẩn.
Nhưng Lâm Sơ sợ nhất chính là sự thương hại đó. Cậu không cần Thẩm Thanh Yến thương tiếc, càng không muốn để điện hạ để cậu trong lòng. Tốt nhất là chỉ xem cậu như một người nuôi cổ. Như vậy, sau này khi cậu rời đi, cậu sẽ không lưu luyến điện hạ, mà điện hạ cũng sẽ chẳng tiếc thương cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!