Sau lưng Lâm Sơ có một vết bớt hình con bướm.
Lời Thẩm Minh Duẫn nói vẫn còn vang bên tai, khoảnh khắc nhìn thấy vết bớt đó, đầu óc Thẩm Thanh Yến lập tức trống rỗng, máu trong người dường như chảy ngược, đến mức ngay cả hô hấp cũng ngưng lại trong chốc lát.
Thì ra Thẩm Minh Duẫn không hề lừa hắn.
Hắn ta và Lâm Sơ...
Thẩm Thanh Yến nhắm mắt, trong lòng cuồn cuộn một cảm xúc không gọi tên được, càng lúc càng căng đầy. Nghĩ đến khả năng Lâm Sơ từng bị Thẩm Minh Duẫn chạm vào, đôi mắt hắn càng đỏ thẫm, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Đặt tay lên vết bớt trên người Lâm Sơ, cảm nhận được thân thể người kia run rẩy, hắn buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
"Điện hạ..."
Giọng Lâm Sơ mang theo chút nghẹn ngào.
Ngoan ngoãn, mềm yếu, lại khiến người ta chỉ muốn hung hăng bắt nạt — thanh âm ấy vương bên tai, làm ngọn lửa trong ngực Thẩm Thanh Yến càng khó kìm xuống.
Hắn cúi xuống bên tai Lâm Sơ, nghiến răng nói: "Lâm Sơ, tại sao Thẩm Minh Duẫn lại biết sau lưng ngươi có vết bớt?"
Sắc mặt Lâm Sơ thoáng ngẩn ra, hàng mi vẫn còn đọng nước mắt khẽ run, cậu nghi hoặc đáp: "Trên người ta có vết bớt sao?"
Vết bớt hình bướm đó mọc ở ngay sau thắt lưng, thấp xuống thêm chút nữa chính là b* m*ng trắng mịn. Vị trí ấy, Lâm Sơ không thể thấy, cũng không thể chạm đến nên tất nhiên cậu không biết trên người mình có một dấu vết như vậy.
Ngay cả bản thân Lâm Sơ cũng không biết, vậy mà Thẩm Minh Duẫn lại thấy được. Bàn tay Thẩm Thanh Yến đang siết lấy eo Lâm Sơ vô thức tăng thêm lực, ngón tay in hằn dấu chiếm hữu trên làn da mềm mại, trong mắt hắn là ghen tuông không cách nào tiêu tan.
Hắn không dám nghĩ Thẩm Minh Duẫn phát hiện bằng cách nào. Chỉ vừa tưởng đến thôi, ngực hắn đã đau nhói khó chịu.
Lâm Sơ thì không biết trong lòng Thẩm Thanh Yến đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hôm nay điện hạ quá mức đáng sợ.
Giữa cậu và Thẩm Minh Duẫn chưa từng có gì xảy ra, cậu cũng không hiểu sao Thẩm Minh Duẫn lại biết trên người mình có vết bớt — thật sự quá kỳ quái.
Trước đây, cậu từng thề trước mặt Thẩm Thanh Yến rằng bản thân và Thẩm Minh Duẫn tuyệt không liên quan, để điện hạ tin tưởng. Thế mà bây giờ, Thẩm Minh Duẫn lại biết đến cả bí mật như vết bớt, bảo sao điện hạ không tức giận.
Điện hạ nhất định nghĩ cậu đang lừa dối.
Nghĩ vậy, Lâm Sơ thấy tủi thân không rõ nguyên do. Giữa cậu và Thẩm Minh Duẫn rõ ràng không có gì, vậy mà điện hạ chẳng tin, còn nổi giận dữ dội với cậu.
Nước mắt dồn ở hốc mắt cuối cùng cũng không nén được mà rơi xuống. Cậu cắn môi, vùi mặt vào gối, nước mắt lặng lẽ thấm ướt vải.
Bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài không khí khẽ run, cậu khóc đến không thể dừng lại.
Lâm Sơ khóc rất khẽ, nhưng Thẩm Thanh Yến vẫn nghe thấy.
Nhìn cậu cố nén tiếng khóc, không dám để mình phát hiện, lòng Thẩm Thanh Yến cũng se thắt. Cơn giận trong mắt khi chạm phải dòng lệ kia, dần dần tan biến. Hắn giật mình, nhận ra mình vừa dọa Lâm Sơ.
Chính hắn đã làm người ta khóc.
Thấy Lâm Sơ ngay cả khóc cũng muốn giấu đi, không dám để hắn trông thấy, lồng ngực Thẩm Thanh Yến như bị gió lạnh rót vào, đến mức hít thở cũng đau đớn.
Hắn lật người Lâm Sơ lại, để đối diện với mình, lặng lẽ giúp cậu mặc lại y phục rồi đưa tay lau nước mắt.
Khác với thân thể lạnh lẽo của Lâm Sơ, nước mắt của cậu nóng bỏng, nóng đến thiêu đốt trái tim Thẩm Thanh Yến. Nhất là khi càng lau lại càng nhiều, khuôn mặt trắng mịn ấy sắp khóc thành mèo nhỏ dơ hề hề.
Thẩm Thanh Yến vội ôm người vào ngực, vừa ôm vừa khẽ vỗ lưng, dịu giọng dỗ: "Được rồi, đừng khóc nữa, vừa rồi là ta sai, ta đã làm ngươi sợ."
Khi nào Đoan Vương điện hạ lại biết mềm giọng nhận lỗi? Đến cả Tuyên Minh đế còn chẳng dám nói hắn sai, vậy mà giờ, chỉ cần thấy Lâm Sơ khóc, hắn đã rối loạn cả tâm can. Hắn chỉ hận bản thân vừa rồi quá mức nóng nảy, khiến Lâm Sơ kinh sợ.
Rõ ràng biết Lâm Sơ nhát gan, vậy mà hắn vẫn làm ra vẻ đáng sợ kia.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn dỗ dành để Lâm Sơ ngừng khóc. Nếu còn khóc nữa, hắn sẽ tự trách đến chết mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!