Trở về phòng, Lâm Sơ không quên lấy tờ giấy Tuyên Thành vẫn cẩn thận cầm trong tay, đưa cho Thẩm Thanh Yến.
Khi nãy Thái tử và mọi người đều có mặt, Lâm Sơ không muốn để bọn họ thấy mình mới tập viết, nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị chê cười chữ viết xấu.
Thẩm Thanh Yến mở tờ giấy có viết tên mình ra, tuy chữ viết còn non nớt, ngây ngô, nhưng có thể nhìn ra Lâm Sơ đã viết rất nghiêm túc, từng nét bút thấm qua cả trang giấy, như thể thấy được dáng vẻ cậu đứng trước bàn, nghiêm túc cố gắng để viết ra tên hắn.
Hắn không nhịn được khẽ bật cười.
Lâm Sơ bị tiếng cười ấy làm đỏ mặt, lắp bắp nói: "Điện hạ, ta viết thật sự tệ đến vậy sao?"
"Còn cần luyện thêm." Thẩm Thanh Yến bình thản đáp, thấy Lâm Sơ lộ vẻ ngượng ngùng, hắn lại dịu giọng: "Bất quá, lần đầu viết mà đã như vậy thì không tồi. Lâm Sơ, ngươi rất giỏi."
Điện hạ... đang khen cậu sao?
Từ khi nhìn thấy Kiều Túc Tuyết, tâm trạng Lâm Sơ vốn trầm xuống, nhưng chỉ với một câu khích lệ này của Thẩm Thanh Yến, tâm tình cậu lại dần phấn chấn trở lại.
Tuy cậu không có xuất thân hiển hách như Kiều tiểu thế tử, cũng không có sự kiêu ngạo tự tin kia, nhưng điện hạ đã khen cậu.
Đôi mắt hồ ly của Lâm Sơ cong cong, ánh sáng lấp lánh trong mắt, hướng về phía Thẩm Thanh Yến nở nụ cười. Nụ cười ấy còn rực rỡ, động lòng người hơn cả hoa hải đường đang nở rộ.
Thẩm Thanh Yến bị nụ cười ấy làm mê hoặc, hô hấp khựng lại, chỉ mong cả đời này hắn có thể thấy cậu cười như vậy.
"Điện hạ, vậy ngài có thể dạy ta viết "Lâm Sơ" không?" Lâm Sơ còn nhớ rõ lời Thẩm Thanh Yến đã hứa.
"Đương nhiên."
Thẩm Thanh Yến không nuốt lời. Hắn cầm tay Lâm Sơ, kiên nhẫn dạy từng nét bút để viết ra tên của cậu.
Nhìn hai chữ "Lâm Sơ" nổi bật trên trang giấy, nụ cười trên mặt Lâm Sơ càng thêm tươi sáng.
Cậu rốt cuộc đã học được cách viết tên của chính mình.
Như thể những nuối tiếc trước kia đều được bù đắp, về sau cho dù phải rời khỏi nhân thế, cậu cũng sẽ không còn lưu luyến gì nữa.
Thẩm Thanh Yến không chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm nụ cười ấy rồi đột ngột hỏi: "Lâm Sơ, ngươi có nhũ danh không?"
Lâm Sơ chưa đến tuổi làm lễ cập quan, tất nhiên là không có. Huống hồ cậu xuất thân nghèo khó, cũng không có trưởng bối nào đặt nhũ danh cho cậu.
Thẩm Thanh Yến cảm thấy gọi thẳng "Lâm Sơ" có chút xa lạ, nên muốn đặt cho cậu một nhũ danh.
Lâm Sơ lắc đầu: "Không có, mẹ ta thường gọi ta là Sơ nhi."
Sơ nhi.
Thẩm Thanh Yến khẽ lặp lại, cảm thấy cái tên này giống như chính con người trước mặt – mong manh, xa cách, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Hắn không thích gọi như vậy.
"Để ta đặt cho ngươi một nhũ danh tốt hơn, được không?"
Lâm Sơ thoáng ngẩn ra, rồi cười nói: "Không cần đâu, điện hạ. Ngài cứ gọi ta là Lâm Sơ, hoặc Sơ nhi cũng được, nhũ danh thì không cần."
Dù sao cũng chẳng còn sống được bao lâu, cần gì thêm một cái nhũ danh.
Thấy cậu từ chối, Thẩm Thanh Yến cũng không cưỡng ép, chỉ cúi người kiên nhẫn tiếp tục dạy Lâm Sơ luyện chữ........
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Yến bị triệu vào cung.
Tại Ngự Thư Phòng, Tuyên Minh đế nhìn vị hoàng đệ đã lâu không gặp: "Tuế An, dạo này ngươi rảnh rỗi lắm phải không?"
Thẩm Thanh Yến nhàn nhạt liếc một cái: "Hoàng huynh có chuyện thì nói thẳng, không cần vòng vo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!