Chương 20: Hoàng thúc còn nỡ đem đi nuôi cổ

Sợ Lâm Sơ ngồi như vậy không thoải mái, Thẩm Thanh Yến dứt khoát ôm cậu ngồi ngay trên đùi mình, một tay vòng qua eo, tay kia thì rảnh rỗi cầm một quả nho đưa tới bên môi cậu.

Thẩm Thanh Yến vốn đã quen cho Lâm Sơ ăn như thế, chẳng hề kiêng dè.

Lâm Sơ cũng theo bản năng cắn lấy quả nho, vị chua chua ngọt ngọt lan ra trong miệng khiến cậu tạm thời quên mất vì sao tâm trạng mình vừa rồi lại trùng xuống.

Trong quả nho có hạt, Lâm Sơ há miệng định nhả ra. Thẩm Thanh Yến như đoán được, lập tức chìa tay ra.

Lâm Sơ nhổ hạt nho vào lòng bàn tay hắn, vị Đoan Vương điện hạ nổi tiếng sạch sẽ vậy mà mặt vẫn thản nhiên, nhận lấy rồi dùng khăn lau tay, chẳng thấy có gì không hợp.

Hắn cúi mắt hỏi tiếp: "Còn ăn nữa không?"

Lâm Sơ lắc đầu: "Chua quá."

Từ trước đến giờ cậu chỉ thích đồ ngọt.

Nghe vậy, Thẩm Thanh Yến lại cầm miếng bánh quả hồng mềm ngọt đút cho Lâm Sơ. c** nh* nhẹ cắn từng miếng, đường trắng dính vào khóe môi, Thẩm Thanh Yến lại đưa tay lau đi giúp.

Hai người dường như quên mất quanh mình vẫn còn người khác, chỉ thấy nhau trong mắt.

Đặc biệt là Thẩm Thanh Yến, trong đôi mắt phượng lạnh băng giờ lại thoáng ấm áp, chuyên chú chăm sóc Lâm Sơ.

Thẩm Hạc Quy và Tô Thanh Lạc: "......"

Họ bỗng thấy mình dư thừa.

Không phải chứ, Hoàng thúc, đây là thật sao?

Chẳng phải đã nói mắc chứng ưa sạch sẽ à, sao đối với Lâm Sơ lại khác hẳn, nào là lau miệng, nào là chìa tay cho nhổ hạt... đây vẫn là Hoàng thúc mà họ quen biết sao?

Không ngờ Hoàng thúc một khi sủng ai thì lại chiều chuộng không chút kiêng dè thế này.

Thẩm Hạc Quy lặng lẽ nhìn sang Tô Thanh Lạc, rồi lại liếc Kiều Túc Tuyết đang bị lạnh nhạt, trong lòng thấy không ổn.

Nếu hôm nay chỉ có mình và Tô Thanh Lạc chứng kiến thì không sao, nhưng khổ nỗi Kiều Túc Tuyết cũng ở đây.

Vừa nãy Kiều Túc Tuyết còn nói chuyện với Lâm Sơ, chưa kịp để cậu đáp lại thì đã bị chuỗi hành động của Thẩm Thanh Yến cắt ngang.

Lúc này sắc mặt Kiều Túc Tuyết thực sự khó coi.

Từ nhỏ y đã kiêu ngạo. Tuy bị để lại một mình ở Vọng Kinh, nhưng nể mặt cha y, chẳng ai dám thất lễ với y. Hoàng thượng sủng ái, Thái tử ca ca cũng cưng chiều, Thẩm Thanh Yến dù tính tình lạnh nhạt nhưng với y vẫn luôn rất tốt. Nếu không thì ngay khi y trúng độc, Thẩm Thanh Yến đã chẳng lập tức tìm người nuôi cổ cứu y.

Thế nhưng hôm nay trong mắt Thẩm Thanh Yến chỉ còn có Lâm Sơ. Y bệnh đã lâu như vậy, Thẩm Thanh Yến chẳng thèm hỏi han lấy một câu, lại chỉ quan tâm Lâm Sơ muốn ăn gì.

Kiều Túc Tuyết âm thầm cắn răng, cố nén sự ghen tuông trong đáy mắt, chưa chịu bỏ cuộc mà nói tiếp: "Lâm Sơ, dù thế nào thì ta vẫn phải cảm ơn ngươi đã vì ta mà nuôi cổ. Ta biết nuôi cổ sẽ hại đến thân thể, nhưng tất cả là do Tuế An quá lo cho ta. Nếu lúc đó ta tỉnh lại, nhất định sẽ không để hắn làm phiền tới ngươi."

Trong từng câu chữ đều nhắc đến việc Thẩm Thanh Yến vì y mà đặc biệt tìm kiếm, vì y mà lo lắng đến mức nào.

Nói xong, xung quanh chợt lặng im.

Lâm Sơ nuốt miếng bánh quả hồng, chẳng biết có phải do quả nho còn quấy trong dạ dày hay không, chỉ thấy trong lòng hơi chua xót.

Cậu đã sớm biết Thẩm Thanh Yến tìm mình nuôi cổ vốn chỉ để cứu người trong lòng.

Vậy ra vị tiểu thế tử này chính là người trong lòng điện hạ sao?

Nếu thật như thế, cậu không nên ngồi trên đùi hắn, sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết. Nghĩ đến đây, Lâm Sơ hơi hối hận vì vừa rồi do buồn bực nên đã ôm lấy Thẩm Thanh Yến.

Cậu lén liếc sắc mặt khó coi của Kiều Túc Tuyết, vội chột dạ mà định bước xuống khỏi người Thẩm Thanh Yến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!