Trong bể tắm hơi nước mờ mịt, Lâm Sơ rất không quen khi có người hầu hạ, trong ngoài đều được tắm sạch sẽ.
Bộ quần áo rẻ tiền nồng mùi son phấn từ lâu Túy Nguyệt cũng bị người ta mang đi vứt, thay cho cậu một bộ y phục mới sạch sẽ, thơm tho.
Lâm Sơ chưa từng mặc qua quần áo tốt như vậy, nhất thời thấy không quen, chỉ cảm thấy khi làn da chạm vào lớp vải mềm mại, toàn thân nổi một tầng da gà.
"Đại nhân, ta tắm xong rồi."
Cậu từ trong bể tắm bước ra, lúc này La Quan còn đứng chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại.
Thiếu niên mặc áo xanh bích ngọc, thân hình gầy gò thon dài, tóc ướt chưa kịp lau khô buông xõa trên vai, từng giọt nước chảy xuống làn da trắng mịn, trượt qua xương quai xanh, cố ý hay vô tình lại khiến người khác khó rời mắt, muốn biết giọt nước ấy cuối cùng sẽ rơi xuống nơi nào.
"Đại nhân, còn điều gì phân phó không?"
Vừa bước ra khỏi hơi ấm của bể tắm, gặp ngay gió lạnh trong sân, Lâm Sơ không kìm được mà khẽ run người.
Cậu muốn tự lau khô tóc, ngón tay trắng muốt khẽ vén từng lọn tóc, sáng đến chói mắt.
La Quan hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sơ lập tức trở nên khinh thường.
Quả nhiên là người bước ra từ chốn phong trần, quả thật có dáng dấp dụ người.
"Theo ta đi."
Lâm Sơ ngoan ngoãn bước theo sau.
Trong phủ đi vòng vèo đã lâu, mãi đến khi tới một sân yên tĩnh, La Quan mới dừng lại: "Nơi này là viện Cẩm Phong, từ nay về sau ngươi sẽ ở đây. Trong viện có nha hoàn và sai vặt chuyên hầu hạ ngươi, có việc gì thì cứ gọi bọn họ."
Còn có cả sân riêng cho cậu ở?
Lâm Sơ ngỡ ngàng, như được sủng ái quá mức mà lo lắng.
Vị Đoan Vương điện hạ kia nhìn vẻ ngoài thì lạnh lùng, nhưng thực ra cũng không tệ.
Cho cậu mặc quần áo đẹp thế này, lại sắp xếp cho ở một nơi thoải mái như vậy, Lâm Sơ trong lòng cảm kích, thầm nghĩ nhất định phải dốc sức nuôi cổ, không thể phụ lòng tốt của Đoan Vương điện hạ.
"Nếu ngươi đói bụng thì sai bếp nhỏ nấu chút đồ ăn. Chút nữa sẽ có đại phu đến xem qua thân thể cho ngươi, còn lại không có chuyện gì."
Nói xong, La Quan vội vã muốn đi.
Gã cảm thấy ở bên Lâm Sơ thêm nữa thì chính mình sẽ trở nên không thoải mái.
Lâm Sơ biết La Quan khinh thường mình nên cũng không giữ lại. Cậu bước vào sân, làm quen với những nha hoàn và sai vặt hầu hạ, sau đó trở về phòng.
Sau khi lau khô tóc, cậu nằm xuống nghỉ.
Thân thể vốn không khỏe, lại đi đường nhiều, còn bị gió lạnh thổi, cậu chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Dù ôm chặt chăn cũng không thấy ấm hơn.
Cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì bên tai nghe thấy tiếng thở dài.
"Đại phu, cậu ta thế nào?"
"Vị tiểu công tử này bị khí lạnh xâm nhập nên mới sốt cao, cần phải điều dưỡng cẩn thận. Ta kê ít thuốc, nhớ cho người uống đúng giờ."
"Làm phiền đại phu."
Lâm Sơ mệt mỏi mở mắt, thấy La Quan tiễn đại phu xong thì quay lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!