Độc trong người Kiều Túc Tuyết chưa giải hết, thân thể vẫn còn rất yếu, vốn dĩ không nên ra ngoài đi lại. Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy Thẩm Thanh Yến đến thăm, cuối cùng y không ngồi yên được, bèn nhờ Thẩm Hạc Quy cùng mấy người nữa chủ động đến biệt viện tìm.
Trước khi đi, y đã rất để tâm đến cái gọi là "nam sủng" mà Thẩm Thanh Yến nuôi ở biệt viện.
Tuy lúc y mới tỉnh lại, Thẩm Hạc Quy đã kể rõ ngọn nguồn sự việc.
Người đó, chẳng qua là được Thẩm Thanh Yến mời đến để nuôi cổ, cứu mạng y mà thôi.
Thế nhưng, khi thấy Thẩm Thanh Yến vì người kia mà mấy lần từ chối bằng hữu đến thăm, trong lòng Kiều Túc Tuyết dần dần sinh ra bất an.
Y thầm yêu Thẩm Thanh Yến nhiều năm, tuy chưa từng nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Thẩm Thanh Yến lại vẫn chưa cưới vợ sinh con, Kiều Túc Tuyết đương nhiên giữ một phần hy vọng, luôn nghĩ rằng sau này người có thể ở bên cạnh Thẩm Thanh Yến chính là mình.
Nhưng bây giờ, y lại bắt đầu thấy không chắc chắn.
Y khẽ ho mấy tiếng, mong rằng Thẩm Thanh Yến sẽ vì thế mà thương xót mình. Nhưng thứ đón lấy y lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng kia, thậm chí còn lạnh hơn cả lúc y bị trúng độc.
Thẩm Thanh Yến cau mày, nhìn Kiều Túc Tuyết ốm yếu, giọng không vui: "Thân thể ngươi chưa khỏe, sao còn cố chấp muốn ra ngoài?"
Trong lòng Kiều Túc Tuyết khẽ động, nét thấp thỏm pha chút vui mừng: "Tuế An... đây là đang lo cho ta sao?"
Lo lắng?
Thẩm Thanh Yến chẳng buồn để ý y nghĩ gì, nhạt giọng nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ không muốn nhìn thấy công sức của người khác bị lãng phí vô ích."
Lâm Sơ đã khổ sở nuôi cổ bằng máu để đổi lấy mạng sống cho Kiều Túc Tuyết, hắn không muốn thấy đối phương lại tự làm hỏng thân thể. Nếu vậy thì Lâm Sơ thật quá đáng thương.
Kiều Túc Tuyết ngẩn ra, còn chưa kịp hỏi thêm thì từ hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một thiếu niên mặc áo xanh, tay cầm một tờ giấy, bước nhanh vào vườn. Đi vội nên mái tóc đen hơi rối, vài sợi theo gió bay, để lộ gương mặt xinh đẹp kiều diễm như hoa đào, làn da trắng nõn khẽ ửng hồng khiến người nhìn động tâm.
Thẩm Hạc Quy vốn đang ngắm hoa mai, vừa quay lại đã thấy một bóng hình còn rực rỡ hơn cả hoa trong vườn.
Tô Thanh Lạc cũng lập tức sững sờ.
Vị tiểu công tử này, quả thật đẹp đến quá mức.
Ánh mắt Kiều Túc Tuyết vừa chạm đến người mới đến, sắc mặt lập tức biến đổi.
Cậu là ai?
Chưa kịp để mọi người phản ứng, Thẩm Thanh Yến đã bước nhanh đến, cởi áo khoác của mình khoác lên vai thiếu niên.
Thiếu niên mỉm cười, dịu dàng nói: "Điện hạ, ta không lạnh."
Thẩm Thanh Yến lạnh lùng liếc nhìn cậu, không trả lời, chỉ hỏi: "Ai cho ngươi ra ngoài?"
Lâm Sơ liếc nhìn ba người xa lạ trong vườn, trong lòng bất an, nghĩ có lẽ mình không nên đến đây.
Cậu giơ tờ giấy Tuyên Thành trong tay, ngượng ngùng nói: "Điện hạ, ta đã viết xong, muốn đem tới cho ngài xem... có phải ta quấy rầy mọi người không?"
Tay cậu vẫn lơ lửng giữa không trung, nhưng Thẩm Thanh Yến lại chưa nhận lấy tờ giấy. Lâm Sơ cúi mắt xuống, thất vọng nói: "Vậy ta quay về ngay đây."
"Mỹ nhân nhỏ đã tới rồi, sao phải về vội?"
Thẩm Thanh Yến còn chưa kịp mở miệng thì Thẩm Hạc Quy đã bước lên ngăn đường.
Lâm Sơ nhìn người trước mặt – một công tử ăn mặc lòe loẹt, vàng bạc đầy người, dung mạo cũng rất đẹp – nhưng không biết nhóc là ai. Nghĩ nhóc hẳn là khách của điện hạ, Lâm Sơ lễ phép nói: "Là ta đã làm phiền các vị..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!