Giọng nói trầm thấp khàn khàn như mang theo ma lực, dừng lại bên tai Lâm Sơ, khiến cậu như bị bỏng lúc ngón tay Thẩm Thanh Yến chạm phải, mặt lập tức đỏ bừng.
"Ta... không có..."
Cậu chột dạ ngẩng mắt, nhìn dấu xanh tím nhàn nhạt trên cổ Thẩm Thanh Yến bị vạt áo che khuất. Một vài hình ảnh đêm qua bất chợt thoáng qua trong đầu, Lâm Sơ cúi đầu, cả người đỏ đến mức sắp bốc khói.
Thẩm Thanh Yến lại không cho cậu tránh ánh mắt mình, ngón tay khẽ nâng cằm cậu lên, ép Lâm Sơ phải thẳng thắn nhìn vào mình, chậm rãi nói: "Lâm Sơ, ta có thể tin ngươi không?"
Lời nói dường như mang một ẩn ý khác.
Lâm Sơ ngơ ngác nhìn đôi mắt lạnh nhạt của điện hạ, nhưng trong đó lại có chút căng thẳng.
"Có thể, điện hạ đương nhiên có thể tin ta." Giọng Lâm Sơ mềm nhẹ nhưng kiên định.
Trong mắt cậu chỉ phản chiếu bóng dáng Thẩm Thanh Yến, giống như hồ ly nhỏ cầu xin chủ nhân thương xót, khẽ cọ nhẹ ngón tay điện hạ: "Ta vĩnh viễn sẽ không phản bội điện hạ."
Đôi mắt trong trẻo, nhưng nốt ruồi đỏ giữa chân mày lại yêu mị khó cưỡng, khiến ai cũng khó lòng thoát khỏi mê hoặc ấy.
Thẩm Thanh Yến nhìn chăm chú cậu, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu tâm can Lâm Sơ. Sau một hồi, hắn mới khàn giọng nói: "Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay."
Hắn buông cằm Lâm Sơ ra, lòng bàn tay khẽ xoa, còn lưu lại cảm giác tinh tế từ da thịt cậu khiến hắn không khỏi luyến tiếc.
Hắn như vô tình liếc cậu một cái, giọng điệu có chút gượng gạo: "Từ nay về sau, không được uống rượu trước mặt người khác, càng không được uống say."
"Trừ bổn vương ra."
Hắn hừ nhẹ một tiếng, rồi xoay người rời đi........
Trong sân, La Quan canh gác cả đêm, thấy Thẩm Thanh Yến cuối cùng cũng bước ra từ phòng Lâm Sơ, lập tức định lên tiếng nhưng lại ngập ngừng.
Điện hạ đi được vài bước thì dừng lại, nói: "Muốn nói gì thì nói thẳng, đừng do dự."
La Quan khó xử: "Điện hạ, ngài... có phải đã thích Lâm Sơ rồi không?"
Câu hỏi quá thẳng thắn.
Thân hình Thẩm Thanh Yến khựng lại, chậm rãi quay người, mặt trầm xuống: "Ta thích Lâm Sơ?"
Thấy sắc mặt hắn không tốt, La Quan tưởng mình đoán sai, vội thở phào: "Không phải, chắc thuộc hạ hiểu lầm. Điện hạ sao có thể để mắt đến Lâm Sơ chứ."
"Bổn vương vì sao không thể để mắt đến Lâm Sơ?" Thẩm Thanh Yến nhíu mày.
"Hả?"
"Ta có thích hay không, cần ngươi đoán sao?" Ánh mắt hắn lạnh băng, trong lòng dấy lên cơn bực dọc.
"Là thuộc hạ thất lễ." La Quan cúi đầu không dám nói thêm.
Thẩm Thanh Yến lạnh nhạt: "Xong việc ở đây, thu Lâm Sơ vào phủ làm nam thiếp cũng chẳng phải không được."
"Điện hạ anh minh."
La Quan đáp, nhưng trong lòng lại chấn động không thôi.
Phải biết Thẩm Thanh Yến đã ngoài hai mươi nhưng vẫn chưa thành thân. Hoàng thượng và Thái hậu nhiều lần muốn sắp xếp hôn sự cho hắn, nhưng hắn đều từ chối. Trong phủ, đừng nói Vương phi, ngay cả thiếp thất cũng không có một ai. Hắn dường như chẳng hề hứng thú với chuyện nam nữ, càng không thích ai tùy tiện chạm vào mình.
Thế mà nay hắn lại chủ động nghĩ đến chuyện nạp một nam tử vào phủ, tuy chỉ là thiếp, nhưng đủ để thấy trong lòng Thẩm Thanh Yến, Lâm Sơ đã khiến mặt hồ phẳng lặng gợn sóng.
Hai người bước đi chậm rãi, vẫn chưa rời khỏi viện Cẩm Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!