Tần Phong
- cũng chính là nhị hoàng tử Thẩm Minh Duẫn, hắn ta cười mà như không cười nhìn Thẩm Thanh Yến, lười biếng mang theo vài phần tà khí nói: "Bất quá chỉ là một tiểu quan của lâu Túy Nguyệt thôi, ta có thể làm gì chứ, sao cửu hoàng thúc lại căng thẳng như vậy?"
Thẩm Minh Duẫn và Thẩm Thanh Yến, bất kể là về lập trường hay cách hành xử thường ngày, xưa nay vốn chẳng hợp nhau. Hai người nhìn nhau vốn đã chướng mắt. Đặc biệt Thẩm Minh Duẫn vốn là hạng phong lưu, mê sắc đẹp nhất.
Thẩm Thanh Yến ban đầu còn hoài nghi Lâm Sơ là người Thẩm Minh Duẫn phái tới, bây giờ lại thấy cậu ngoan ngoãn tựa trong lòng Thẩm Minh Duẫn, mà người kia còn đang ôm chặt vòng eo cậu, trong lòng Thẩm Thanh Yến tức giận cuồn cuộn, cái gọi là bình tĩnh vốn chẳng còn sót lại.
Hắn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay gầy yếu của Lâm Sơ, lực lớn đến mức tưởng như có thể bẻ gãy xương. Năm ngón tay siết chặt, kéo phắt thân thể mềm yếu từ trong lòng Thẩm Minh Duẫn ra, động tác thuần thục mà ôm chặt vào ngực mình.
Nhưng Lâm Sơ trong lòng hắn chẳng hề biết gì, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ run, đôi bàn tay mềm mại theo bản năng ôm lấy eo Thẩm Thanh Yến rồi cứ thế ngủ say.
Sắc mặt Thẩm Thanh Yến lúc này mới dịu đi một chút. Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại nhíu mày, nhìn Thẩm Minh Duẫn hỏi: "Ngươi đã làm gì cậu ấy?"
Thẩm Minh Duẫn nhìn dáng vẻ thất thố này của Thẩm Thanh Yến, như gặp được chuyện lạ, cười nhạo nói: "Cửu hoàng thúc lo xa rồi, ta chỉ mời Lâm Sơ uống vài chén rượu thôi."
Lâm Sơ chỉ là uống say.
Thẩm Thanh Yến nhìn người trong lòng, thấy không có gì bất thường, lúc này mới thở phào.
Hắn trầm giọng cảnh cáo Thẩm Minh Duẫn: "Mặc kệ trước đây ngươi và cậu ấy thế nào, từ nay về sau đừng có nghĩ đến nữa."
"Cửu hoàng thúc đã nói, Minh Duẫn sao dám không nghe." Thẩm Minh Duẫn rót thêm một chén, cười hỏi: "Cửu hoàng thúc không ở lại uống với ta một chén sao?"
"Không cần."
Thẩm Thanh Yến chẳng buồn đáp, ôm Lâm Sơ nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn rời khỏi, trong mắt Thẩm Minh Duẫn thoáng hiện một tia âm u. Hắn ta nhếch môi, có vẻ vô cùng hài lòng với cảnh vừa chứng kiến: "Lâm Sơ, xem ra đưa ngươi cho Đoan Vương, còn thú vị hơn ta tưởng nhiều."
......
Khi trở về biệt viện, trời đã dần tối.
Lâm Sơ không biết đã uống bao nhiêu, vẫn nằm trên giường mê man bất tỉnh. Ngoài khuôn mặt đỏ bừng, còn lại đều an tĩnh ngoan ngoãn.
Thẩm Thanh Yến dịu dàng xoa gò má cậu, rồi lòng bàn tay nóng bỏng áp mạnh xuống môi Lâm Sơ, ánh mắt chợt tối lại.
"Lâm Sơ, ngươi và Thẩm Minh Duẫn rốt cuộc có quan hệ gì?"
Hắn muốn tin Lâm Sơ, nhưng lại sợ mình chỉ bị lợi dụng. Khi thấy Lâm Sơ thân mật với Thẩm Minh Duẫn như vậy, trong lòng hắn như bị kiến cắn, chua xót khó chịu. Cảm xúc mãnh liệt này hắn ít khi có, nhưng từ ngày gặp Lâm Sơ, hắn thường xuyên bị chi phối đến mức chính mình cũng không nhận ra.
Trong cơn mơ, dường như Lâm Sơ nghe thấy hắn hỏi, đôi tay nâng lên nắm chặt tay Thẩm Thanh Yến, mơ hồ nói: "Không... không quen..."
"Ngươi không quen biết Thẩm Minh Duẫn?" Thẩm Thanh Yến nhíu mày, nhưng trong đáy mắt lại thoáng hiện chút vui mừng. Hắn ghé sát hơn, lại hỏi: "Thật chứ?"
Lâm Sơ "ừ" khẽ một tiếng. Cậu tất nhiên là không quen Thẩm Minh Duẫn, cậu chỉ biết...
"Tần đại ca..."
Nghe đến đây, sắc mặt Thẩm Thanh Yến cứng lại, trong mắt trở nên lạnh lẽo thâm trầm. Tay hắn vốn đặt ở môi Lâm Sơ lập tức trượt xuống, chậm rãi siết lấy cổ trắng ngần kia. Động tác nhẹ nhàng, nhưng lại khống chế ngay mệnh môn, giọng nói lạnh băng: "Tần đại ca lại là ai?"
Trong mắt hắn tràn đầy chiếm hữu, như chỉ cần Lâm Sơ nói có quan hệ đặc biệt với người này, hắn sẽ lập tức bẻ gãy cổ ngay.
Nhưng Lâm Sơ đang say, nào biết hiểm nguy kề cận, chỉ thấy khó chịu liền vặn vẹo trong tay hắn, rầm rì: "Điện hạ... khó chịu quá..."
Nghe tiếng gọi, Thẩm Thanh Yến chợt tỉnh lại, ánh mắt nguy hiểm dần tan biến.
Hắn nâng cằm Lâm Sơ, giọng khàn khàn mang theo ý chiếm hữu: "Hết La đại ca, lại đến Tần đại ca... Lâm Sơ, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu ca ca tốt đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!