Từ ngày gặp lại Lâm Lão Ngũ, trong lòng Lâm Sơ giấu nỗi lo lắng, ngay cả khi Thẩm Thanh Yến dạy cậu viết chữ, cậu cũng hơi mất tập trung.
Thẩm Thanh Yến nhíu mày nhìn cậu, nhưng vẫn chưa chủ động hỏi. Hắn đang đợi Lâm Sơ tự nói cho mình biết.
Ngoài thư phòng, La Quan gõ cửa.
"Vào đi."
Cửa mở, trong phòng, cả người Lâm Sơ bị Thẩm Thanh Yến bao quanh, một bàn tay bị Thẩm Thanh Yến nắm, cúi đầu chăm chú tập viết. La Quan đã thấy nhiều, cũng chẳng còn lạ.
Gã bước lên trước, nói với Thẩm Thanh Yến: "Điện hạ, chuyện ngài muốn ta tra đã có kết quả."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Yến buông Lâm Sơ ra, cùng La Quan bước ra ngoài.
La Quan liếc nhìn vào trong phòng một cái, rồi mới hạ giọng: "Điện hạ, Lâm Lão Ngũ dạo gần đây đều lui tới quán rượu, sòng bạc trong thành, tiêu xài khắp nơi, còn nợ không ít. Trong số đó, đòi nợ dữ nhất là sòng bạc Vân Thăng ở thành tây."
"Mà sau lưng sòng bạc Vân Thăng chính là tam công tử ăn chơi của phủ Tạ gia."
Tạ gia là thế gia danh vọng, trong tộc từng xuất hiện nhiều nhân vật hiển hách. Thái úy hiện tại – Tạ Cẩm Thuyền – chính là gia chủ đương thời của Tạ gia. Lệ phi nương nương đang được sủng ái trong cung lại là muội muội ruột của ông ta. Ngay cả Tuyên Minh đế cũng phải nể mặt Tạ gia vài phần.
Nhắc đến Tạ gia, mặt mày Thẩm Thanh Yến lại càng thêm nghiêm túc. Nhị hoàng tử chính là con của Lệ phi.
Ai trong thiên hạ mà không biết, chỗ dựa lớn nhất phía sau nhị hoàng tử chính là Tạ gia cùng phe thế gia.
Thẩm Thanh Yến thuộc phe Thái tử, từ trước tới nay như nước với lửa cùng nhị hoàng tử Thẩm Minh Duẫn.
Nhị hoàng tử có dã tâm tranh đoạt, hoàng đế lại kiêng dè thế lực gia tộc sau lưng hắn ta nên cũng không dễ gì nhường ngôi Thái tử, nhưng nhị hoàng tử làm người cẩn trọng, chẳng dễ tìm sai sót. Dù sao cũng là cốt nhục, Tuyên Minh đế không thể vô cớ trách tội hắn ta.
Thẩm Thanh Yến chỉ có thể cố gắng phụ tá Thẩm Hạc Quy, giúp nhóc giữ vững ngôi Thái tử.
Tuy cùng tuổi với Thẩm Thanh Yến, nhưng Thẩm Hạc Quy tính tình phóng túng, không thích bị cung cấm trói buộc, bụng dạ thì ít, ham ăn ham chơi lại nhiều. Cũng bởi vì Thái tử là người như vậy, cho nên các hoàng tử khác đều có ý đồ với ngôi vị này.
Lần trước Thẩm Hạc Quy bị ám sát, thích khách đồng loạt cắn lưỡi tự vẫn, không điều tra được ai chủ mưu. Nhưng không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là hoàng tử khác đứng sau.
Trong đó, nhị hoàng tử là kẻ mà Thẩm Thanh Yến nghi ngờ nhất.
Thẩm Hạc Quy bị ám sát, Kiều Túc Tuyết trúng độc, ngay sau đó Lâm Sơ bị đưa vào phủ nuôi cổ. Người đưa Lâm Sơ đến cho Giang thần y chính là người dưới trướng Nhị hoàng tử. Hiện tại, Lâm Lão Ngũ lại dính líu đến Tạ gia, khiến cho thân phận của Lâm Sơ càng thêm đáng nghi.
"Điện hạ, vậy Lâm Sơ nên an bài thế nào?" La Quan hỏi.
"Bây giờ việc nuôi cổ còn cần dùng cậu ấy, thấy cậu ấy trong phủ cũng coi như an phận, tiếp tục quan sát thêm đi." Thẩm Thanh Yến trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sơ sâu thẳm: "Nếu thật sự là hồ ly, sớm muộn gì cũng để lộ cái đuôi."
......
Lâm Sơ nhìn nét chữ ban đầu còn khá đẹp trên giấy, sau lại biến thành loằng ngoằng như bùa chú. Cuối cùng, cậu đành buông bút, thở dài một hơi.
Quả nhiên, lòng không yên, viết cái gì cũng chẳng ra gì.
"Sao không tiếp tục viết?" Thẩm Thanh Yến bước lại, thấy trên giấy toàn những vệt mực loang lổ, nhíu mày: "Bổn vương vừa đi, ngươi đã viết thành như thế này sao?"
Lâm Sơ hơi chột dạ, đôi mắt hồ ly mơ màng vô tội nhìn Thẩm Thanh Yến: "Điện hạ, ta có việc muốn bẩm báo với ngài."
"Chuyện gì?" Thẩm Thanh Yến vo tròn tờ giấy, ném vào sọt, nắm tay Lâm Sơ định để cậu viết lại, nhưng nghe cậu nói tiếp: "Hôm đó cùng ngài ra ngoài, ta rời đi không phải để xem múa rối."
Bàn tay Thẩm Thanh Yến khựng lại, thoáng kinh ngạc: "Vậy ngươi đi làm gì?"
Lâm Sơ không muốn giấu, điện hạ đối xử với cậu tốt, cậu không nên lừa dối.
Cậu kể lại toàn bộ chuyện hôm ấy gặp Lâm Lão Ngũ, không sót một chữ. Nói xong, sắc mặt Thẩm Thanh Yến hơi biến đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!