Lâm Sơ khẽ rũ mi mắt xuống, trong đôi mắt vốn trong trẻo ấy thoáng hiện nét u sầu rồi lại nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại.
Cậu dựa vào lòng ngực Thẩm Thanh Yến, thân thể run rẩy dần dần được đối phương trấn an mà bình ổn lại, hơi thở không còn gấp gáp nữa, chỉ khẽ ho vài tiếng rồi cũng ngừng.
"Sơ nhi......" Liễu thị ở bên cạnh lo lắng nhìn.
Sau khi đã trấn tĩnh, Lâm Sơ mới quay sang Thẩm Thanh Yến nói: "Điện hạ, ta không sao."
Thẩm Thanh Yến cau mày nhìn cậu vài lần, thấy sắc mặt cậu đã không còn tái nhợt như trước, mới nới lỏng vòng tay đang ôm.
Lâm Sơ xoay người nhìn về phía Liễu thị, nở nụ cười: "Mẹ, con trở về thăm hai người đây."
Liễu thị lại nhìn Thẩm Thanh Yến, rồi nhìn con trai. Vừa rồi bà nghe bọn lưu manh gọi Thẩm Thanh Yến là Vương gia, hiện giờ trong kinh chỉ còn Đoan Vương ở lại, còn các Vương gia khác đều đã về đất phong. Như vậy, người trước mặt đây chính là Đoan Vương điện hạ!
Nghĩ đến trước đó Lâm Sơ từng nói gặp được quý nhân, hiện giờ còn hầu hạ bên người quý nhân, thì vị quý nhân trong miệng cậu...
Liễu thị không kìm được kéo Lâm Sơ lại, nhỏ giọng hỏi: "Sơ nhi, con nói chủ tử của con, chẳng lẽ chính là Đoan Vương điện hạ?"
Lâm Sơ gật đầu.
Nghe vậy, Liễu thị lại càng bất an: "Người tôn quý như thế, đâu phải chúng ta có thể với tới. Con ở cạnh Đoan Vương, phải hết sức cẩn trọng."
Đoan Vương vừa rồi đã ra mặt giúp cả nhà, bà vô cùng cảm kích. Nhưng nghĩ đến cảnh Đoan Vương trước bao người mà ôm ấp con trai mình, trong lòng bà lại thấy bất ổn.
Những bậc quyền quý như thế có thể vì một lúc hứng thú, hoặc động lòng thương hại mà ra tay giúp đỡ. Nhưng một khi đã chán thì so với ai khác còn bạc tình hơn.
Sơ nhi lại đẹp như vậy, Đoan Vương rất có thể chỉ là thấy mới lạ. Mai này hắn cưới vợ, Vương phi sao có thể dung thứ sự tồn tại của một nam sủng?
Lâm Sơ không biết mẹ mình đã hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Thẩm Thanh Yến, cậu cười nói: "Mẹ yên tâm, con có chừng mực. Hơn nữa, điện hạ rất tốt, con hầu hạ ngài ấy còn được ban thưởng rất nhiều."
Nói rồi, cậu lấy ra số vàng bạc châu báu mà Thẩm Thanh Yến đã ban trước đó. Một nửa để lại cho gia nhân trong biệt viện, phần còn lại đều đưa cho Liễu thị.
Liễu thị nhìn đống châu báu ấy mà choáng váng.
"Đây... đều là điện hạ ban cho con?"
"Đúng vậy." Lâm Sơ cười, mắt cong cong: "Mẹ, hãy đem số này đổi thành tiền rồi vào nội thành mua một căn nhà."
Dù không mua nổi nhà lớn, nhưng chỉ cần một căn nhỏ trong nội thành, cả nhà dọn đi, cũng tốt hơn phải sống trong cảnh lo lắng sợ hãi như ở đây.
"Chuyện chuyển nhà này cũng đừng nói với Lâm Lão Ngũ."
Lâm Lão Ngũ chính là cha của Lâm Sơ, đã lâu lắm rồi cậu không còn gọi ông ta là cha.
"Được......" Liễu thị do dự nhận lấy số ban thưởng, trong lòng vẫn lo lắng: "Sơ nhi, con ở bên Đoan Vương có chịu ấm ức gì không? Nếu thấy khổ, con cứ về nhà."
"Không có ấm ức gì đâu mẹ."
Lâm Sơ nắm tay mẹ, dịu giọng: "Mẹ đừng lo, con còn phải hầu điện hạ làm việc. Ngài ấy đã bỏ tiền chuộc thân cho con, việc chưa xong, sao con có thể nói đi là đi."
Lời đã nói đến thế, Liễu thị cũng không tiện nói thêm.
Lâm Nguyệt Nhi níu lấy áo Lâm Sơ, muốn được ôm. Thấy muội muội bị doạ sợ đến thế, Lâm Sơ xót xa vô cùng.
Cậu xoa đầu cô bé, thầm nghĩ chỉ cần một năm thôi, mình nhất định sẽ cho cả nhà một cuộc sống tốt đẹp.
Thẩm Thanh Yến đứng bên cạnh nhìn, không quấy rầy.
Nhưng nhớ lại cảnh vừa rồi Lâm Sơ suýt bị làm nhục, trong lòng hắn lại dấy lên cơn giận dữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!