"Nói linh tinh gì đó." Thẩm Thanh Yến nghe Lâm Sơ nói vậy, trong lòng chợt trống rỗng, ngẩng đầu thì thấy sắc mặt Lâm Sơ trước mặt trắng bệch như tờ giấy, thân hình mảnh khảnh như thể có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Một cơn hoảng loạn vô cớ dâng lên, Thẩm Thanh Yến cau mày nói: "Ngươi vẫn ổn, sao lại nói sẽ chết? Đừng nhắc mấy lời xui xẻo như thế nữa."
"Vâng." Lâm Sơ ngoan ngoãn ngậm miệng, chớp chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp.
Trong lòng cậu lại nghĩ, sau này khi mình chết đi, e rằng trong lòng điện hạ cũng sẽ không có gì dao động. Dù sao đối với điện hạ mà nói, cậu chỉ là một người không hề quan trọng.
Giờ điện hạ đối xử tốt với cậu, chẳng qua cũng là vì cổ trùng mà thôi.
Lâm Sơ nghĩ vậy, nhưng cũng không cảm thấy khổ sở, như thể đó chỉ là một chuyện hết sức bình thường........
Vì cổ trùng làm tổn hại thân thể, mấy ngày nay Lâm Sơ bị Thẩm Thanh Yến canh chừng chặt chẽ.
Mỗi ngày ăn uống đều phải qua tay Thẩm Thanh Yến mới có thể đưa đến cho Lâm Sơ. Sợ cậu nhiễm lạnh, dù trời còn chưa sang đông, trong phòng Lâm Sơ đã được sưởi ấm.
Mỗi lần đi dạo trong vườn, Thẩm Thanh Yến đều tự tay cởi áo choàng khoác lên người Lâm Sơ.
Chỉ đến khi thấy khuôn mặt tái nhợt của Lâm Sơ dần dần có chút hồng nhuận, Thẩm Thanh Yến mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái câu "Nếu ta chết rồi" của Lâm Sơ hôm đó đã khiến hắn bất an, nhưng giờ cảm giác đó dần tiêu tán.
Lâm Sơ chẳng qua chỉ yếu ớt một chút, chăm sóc tốt thì sẽ khỏe, không hiểu sao tuổi còn trẻ mà đã dễ dàng treo chuyện cái chết trên miệng.
Thẩm Thanh Yến nhìn bóng người đang ngồi dưới hiên, vui vẻ ngắm hoa mai – đôi mắt vốn lúc nào cũng lạnh nhạt ấy giờ lại tràn ngập bóng hình của mình, khóe môi hắn không khỏi cong lên.
Lâm Sơ ngẩng đầu bắt gặp nụ cười đó, thần sắc sững lại, khẽ thì thầm: "Điện hạ cười thật đẹp."
"Hả? Ngươi nói gì?"
Giọng Lâm Sơ nhỏ quá, Thẩm Thanh Yến nghe không rõ.
Hắn hơi cúi xuống, mấy sợi tóc rơi khẽ chạm lên chóp mũi Lâm Sơ, khiến cậu thấy ngứa ngứa, ngượng ngùng nói: "Là hiếm khi thấy điện hạ cười, thật sự rất đẹp."
Lời khen không hề che giấu này lại khiến vành tai Thẩm Thanh Yến đỏ dần.
Thân phận cao quý như hắn, chưa từng có ai dám nói những lời "lả lơi" như thế ngay trước mặt. Lâm Sơ nói xong mới thấy không ổn, vội che miệng lại, cẩn thận nói: "Điện hạ, ta sai rồi, không nên lỡ lời."
Có lẽ vì dạo gần đây ở chung nhiều, nên Lâm Sơ không còn quá sợ Thẩm Thanh Yến như thuở ban đầu, lúc nói chuyện cũng ít dè chừng hơn.
Thẩm Thanh Yến cụp mắt, nụ cười bên môi đã trở về vẻ lạnh lùng vốn có.
"Sợ gì, bổn vương không trách ngươi."
Hắn xoa đầu Lâm Sơ: "Nhưng lời vừa rồi nếu đổi là kẻ khác nói, ta đã cắt lưỡi rồi."
"A..." Lâm Sơ giật mình, vội thè chiếc lưỡi hồng mềm ra, kiểm tra xem còn nguyên không.
Cái lưỡi nhỏ mềm mại ấy khiến mắt Thẩm Thanh Yến như bị câu lại, hô hấp bỗng nặng nề. Dù gió thu có rét mướt cũng không ngăn được máu nóng trong người hắn dâng trào.
"Lâm Sơ."
Hắn thật sự có chút chịu không nổi, đưa tay nắm lấy cằm Lâm Sơ, đối diện với đôi mắt hồ ly trong sáng ngây thơ kia, bật cười nói: "Ngươi hiện giờ đã là người của bổn vương, thì phải sửa lại những thói quen học được ở lâu Túy Nguyệt đi."
Trước kia hắn vẫn nghĩ Lâm Sơ cố ý quyến rũ mình, nhưng giờ đã hiểu, đó hẳn chỉ là vô tình.
Có lẽ do ở lâu Túy Nguyệt lỡ học được vài điều bậy bạ, tạm thời chưa sửa được nên Thẩm Thanh Yến quyết định tự tay chỉnh lại cho cậu.
Trước mặt hắn, nếu Lâm Sơ có chút mị hoặc, hắn còn nhịn được. Nhưng nếu để người nam nhân khác thấy thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!