Tay La Quan run lên, suýt chút nữa cầm không vững con dao nhỏ.
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Thanh Yến như muốn giết người, La Quan cắn răng, căng da đầu lấy máu cho xong.
Thẩm Thanh Yến đã sớm chuẩn bị sẵn hòm thuốc đặt bên cạnh, lấy ra một lọ kim sang dược được ban tặng, cẩn thận rắc bột thuốc lên lòng bàn tay trắng muốt của Lâm Sơ.
Hắn không quay đầu lại, chỉ phân phó: "Đem thuốc huyết đưa đến Hầu phủ Ninh Viễn."
"Vâng."
La Quan không dám ở lại thêm một khắc, sợ Thẩm Thanh Yến tìm mình gây phiền toái, vội vàng rời đi.
Thuốc bột rắc lên miệng vết thương vừa đau vừa ngứa, Lâm Sơ không nhịn được co người lại, nhưng cổ tay mảnh khảnh đã bị Thẩm Thanh Yến giữ chặt: "Đừng động, không bôi thuốc đàng hoàng sẽ để lại sẹo."
"Vâng."
Lâm Sơ không dám nhúc nhích, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Thẩm Thanh Yến băng bó cho mình.
Có lẽ vì mất máu nên môi cậu trở nên tái nhợt, đầu óc cũng choáng váng. Trong đôi mắt mơ hồ phản chiếu gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Thẩm Thanh Yến – hàng mi dài, mí mắt mỏng lạnh, đôi mắt phượng đen nhánh không nhìn ra cảm xúc, chỉ có môi mỏng mím chặt, như đang lo lắng điều gì.
Là đang lo lắng cho mình sao?
Ý nghĩ bất chợt hiện lên khiến Lâm Sơ thấy buồn cười.
Một người nhỏ bé, không quan trọng như cậu, sao có thể khiến điện hạ lo lắng. Nghĩ lại, chắc điện hạ lo cho con cổ trùng trong người cậu thôi, dù sao thứ đó là để cứu mạng người khác.
Không biết người khiến điện hạ hao tâm tổn trí muốn cứu kia là nhân vật thế nào.
Trong lòng Lâm Sơ bất giác dấy lên chút hâm mộ.
Từ nhỏ đến lớn, cậu quen với việc che chở người thân, nhưng khi mưa gió giáng xuống chính mình thì lại chẳng bao giờ có ai che chắn.
Nếu trên đời cũng có người dốc hết tâm tư chỉ để cứu mạng cậu, chắc hẳn cậu sẽ không cam tâm, thoải mái chấp nhận cái chết như bây giờ.
"Xong rồi."
Thẩm Thanh Yến băng bó vết thương cho Lâm Sơ xong, trong lòng không khỏi hối hận vì đã để La Quan lấy máu. Người luyện võ quanh năm đâu biết nhẹ tay, lần sau vẫn nên tự mình làm thì hơn.
"Những ngày tới miệng vết thương không được dính nước, cũng đừng xách đồ nặng. Có gì cần thì sai hạ nhân làm." Thẩm Thanh Yến dặn dò.
Lâm Sơ hoàn hồn, mỉm cười với hắn: "Đã biết thưa điện hạ."
Nụ cười ngoan ngoãn, ngọt ngào, khóe mắt cong cong như hồ ly nhỏ câu nhân, khiến người ta dễ dàng tin lời cậu.
Thẩm Thanh Yến chăm chú nhìn cậu: "Lần này ngươi đã có công lớn vì việc nuôi cổ, có muốn ban thưởng gì không?"
Lâm Sơ nghĩ một lát: "Vàng bạc châu báu, cái gì cũng được."
Vẫn là hồ ly nhỏ tham tiền.
Thẩm Thanh Yến khẽ cười: "Trừ cái đó ra, còn muốn gì khác không?"
"Cái gì cũng được sao?"
Đáy mắt Lâm Sơ khẽ sáng, lộ rõ mong chờ.
"Đương nhiên."
"Điện hạ có thể mời một phu tử dạy ta biết chữ không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!