"Đoan Vương điện hạ, người ngài muốn đều ở đây."
Tại lâu Túy Nguyệt– thanh lâu lớn nhất kinh thành, tú bà dẫn theo một đám thiếu niên tuấn tú đi ra.
Các thiếu niên chỉ mặc y phục mỏng manh, phô bày dáng người quyến rũ, dung mạo xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Chỉ trừ Lâm Sơ.
Cậu gầy gò yếu ớt, nhút nhát sợ hãi, đứng tận cuối hàng, cúi gằm mặt xuống, trong mắt chỉ toàn lo lắng và bất an.
Đây là ngày thứ ba cậu bị bán vào lâu Túy Nguyệt, cũng là lần đầu tiên cậu phải ra tiếp khách. Cậu như một con chim nhỏ co ro, chỉ mong chẳng ai nhìn thấy mình thì mới yên ổn.
Nhưng, mọi chuyện lại không như mong muốn.
Một đôi ủng đen hiện vào trong tầm mắt cậu, có người bước tới trước mặt, lạnh lùng ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Lâm Sơ sợ đến run rẩy cả người, nhưng không dám trái lời, chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩng cằm lên. Đôi mắt vì kinh hãi mà ánh lên làn sương nước, đôi môi đỏ tươi vì quá căng thẳng bị cậu cắn rách, rỉ ra từng giọt máu nhỏ, càng khiến gương mặt vốn trắng nõn thêm nổi bật.
Giữa lông mày cậu lại có một nốt son đỏ như vết chu sa, phối hợp cùng dung mạo kia càng thêm yêu mị, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Ánh mắt nam nhân kia khẽ động, vội quay về phía bóng người sau bình phong bẩm báo: "Điện hạ, người ngài cần đã tìm thấy!"
"Ừ."
Từ sau bình phong vọng ra một giọng nói thanh lãnh như sương tuyết, không hề vương chút cảm xúc nào, lạnh lùng đến mức khiến người ta bất giác rùng mình. Chỉ nghe thấy hắn nhàn nhạt phân phó: "Chuộc thân, đưa về phủ."
"Tuân lệnh!"
......
Cả ngày hôm ấy, Lâm Sơ đều chìm trong mơ hồ.
Vốn cậu còn đang ở lâu Túy Nguyệt chờ tiếp khách, vậy mà chỉ trong chớp mắt, cậu lại được Đoan Vương điện hạ chọn trúng, bỏ tiền chuộc thân, giữa bao ánh mắt hâm mộ, rời khỏi lâu Túy Nguyệt, đi theo đến biệt viện của Đoan Vương.
Phải biết rằng người đó chính là Đoan Vương Thẩm Thanh Yến.
Là đệ đệ ruột của hoàng thượng, cũng là đứa con út mà thái hậu yêu thương nhất. Vẻ ngoài đẹp tựa tiên nhân, tài văn chương xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, là người mà vô số nữ tử trong kinh thành ái mộ.
Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên bước vào thanh lâu, hắn lại đưa đi một tiểu quan.
Tiểu quan có thể được Đoan Vương chuộc về, sau này chắc chắn chỉ hưởng vinh hoa phú quý, sao người ta có thể không ghen tỵ cho được?
Khi Lâm Sơ rời lâu Túy Nguyệt, ngay cả tú bà cũng khen cậu mệnh tốt, còn ân cần nói với cận vệ bên cạnh Đoan Vương: "Sơ Nhi mới tới lâu Túy Nguyệt không bao lâu, vẫn còn là đóa hoa chưa nở, sạch sẽ ngoan ngoãn, điện hạ quả thật có ánh mắt tinh tường."
Cận vệ kia chỉ cười lạnh, nhìn Lâm Sơ với ánh mắt đầy khinh miệt. "Thôi đi, có lẽ ai bà cũng nói như vậy thôi?"
Trong thanh lâu này, các tiểu quan để được giá cao, đều tự xưng mình là thanh quan, thật hay giả thì ai biết được.
Lâm Sơ đi sau gã, nghe được lời nghi ngờ ấy, chỉ lặng lẽ cúi đầu, không mở miệng biện giải nửa câu.
Biệt viện của Đoan Vương.
Tuy không thể so với Vương phủ xa hoa, nhưng biệt viện này cũng là tòa đại viện ba dãy, bên trong có cầu nhỏ nước chảy, phong cảnh thanh nhã, rất độc đáo.
Thỉnh thoảng hương quế thoảng qua trong gió, khiến lòng người nhẹ nhõm.
Lâm Sơ theo sau cận vệ, đi qua cửa, băng qua hành lang dài, một đường tiến đến sảnh.
Có lẽ vì tiết trời đã vào thu, gió lớn thổi qua, Lâm Sơ co ro trong chiếc áo mỏng, cổ rụt lại nhưng vẫn không nhịn được mà ho khan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!