Chương 9: Hiện Trường Ngã Ngựa

(*) Ngôn ngữ mạng, ám chỉ clone bị người khác phát hiện, hiện trường ngã ngựa là clone bị rất nhiều người phát hiện.

Nhiều năm qua Tập đoàn Ngọc Trác bao thầu lĩnh vực giáo dục quốc tế, xây dựng nhiều trường học quốc tế, từ nhà trẻ, trường trung học cho tới chương trình dự bị đại học, cần cái gì thì có cái đó, có thể xem như có ưu thế tiên phong trong lĩnh vực này, giữ vững địa vị thống lĩnh.

Mấy năm gần đây, tập đoàn Ngọc Trác có ý định lên sàn chứng khoán, bộ phận quản lý tìm một số cố vấn nổi tiếng trong nghề, một trong số đó sau khi mổ xẻ Ngọc Trác, liền vô cùng do dự.

Anh ta phát hiện, tập đoàn Ngọc Trác mới thành lập hơn 20 năm, nhưng nội bộ đã vô cùng "gia tộc hóa", cấp quản lý đều là họ hàng, quyền lực và trách nhiệm rất rối loạn, nếu như quả thực muốn lên sàn thì phải thay đổi chế độ, một khi thay đổi thì sẽ động chạm tới quyền lợi của rất nhiều người, chủ tịch kiêm người sáng lập chưa chắc đã quyết đoán thực hiện được, vậy thì rất phiền phức.

Vị cố vấn nổi tiếng này sợ phiền phức – bởi vì anh ta thích hư danh, nếu như hạng mục này bị hỏng, sẽ làm hỏng biển hiệu chữ vàng* của anh ta.

Đương nhiên, nếu như có thể hoàn thành đơn hàng này, cũng có thể thêm một mục huy hoàng trên lý lịch của anh ta.

(*) Biển hiệu chữ vàng: trước đây các cửa hàng muốn thể hiện tài chính hùng hậu thường dùng biển hiệu dán chữ vàng.

Trong lúc do dự, anh ta quyết định hỏi xin ý kiến của bạn học cũ đáng tin – vị bạn học cũ này chính là Túc Trung.

Vì giúp đỡ bạn học cũ, Túc Trung cũng tìm hiểu tập đoàn Ngọc Trác.

Người như Túc Trung, nếu muốn tìm hiểu một công ty, thì sẽ tra tới mức tận cùng công ty này.

Thế là, trong lúc lơ đãng, Túc Trung đã tra hết một nhà Tân Thiên Ngọc.

Chẳng mấy chốc, Túc Trung đã phát hiện quan hệ giữa Tân Thiên Ngọc và tập đoàn Ngọc Trác.

Chủ tịch tập đoàn kiêm người sáng lập là ông ngoại của cậu, Tân Thiên Ngọc theo họ mẹ, thế nên cũng là một trong số những người được lựa chọn làm người thừa kế.

Tân Mộ không ngờ là vì chuyện này, vô cùng bất ngờ.

Nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng rất hợp tình hợp lý.

Tân Mộ nhíu mày, nói: "Nếu cậu đã biết Tiểu Ngọc là công tử nhà giàu, sao không nói với nó? Nhìn nó tự làm khổ mình để giả nghèo, rất thú vị?"

Túc Trung đáp: "Em ấy đâu có tự làm khổ mình để giả nghèo."

Tân Mộ chợt nhớ tới ngày đó gặp Tân Thiên Ngọc ở thành phố khác, Tân Thiên Ngọc mặc đồ ngủ LV ở khách sạn năm sao dùng bút máy Montblanc viết tài liệu, quả thực… không có tự làm khổ mình.

Trên thực tế, Tân Thiên Ngọc oan ức nói "Em không có tiền thuê nhà", đồng thời ở lại khách sạn Bốn Mùa* một tháng, mãi tới khi Túc Trung đón cậu về ở chung; Tân Thiên Ngọc kêu ca "Tiền lương của em thấp lắm", nhưng bình thường tiêu xài đều quẹt thẻ đen; Tân Thiên Ngọc nói "Em không có xe", cho nên đi làm đều gọi xe riêng…

(*) Four Seasons Hotels: là khách sạn quốc tế cao cấp có trụ sở chính tại Toronto, Ontario, Canada.

Four Seasons vận hành hơn 100 khách sạn và khu nghỉ dưỡng trên toàn thế giới.

Cho dù Túc Trung không phải người đặc biệt nhạy cảm, thì cũng không mù tới trình độ này.

Tân Mộ sắp xếp lại suy nghĩ, mới phát hiện sự hiểu biết về Túc Trung của bà chỉ giới hạn ở lời kể của Chu Phác, mà lời kể của Chu Phác cũng không mấy đáng tin.

Theo cách nói của Chu Phác, Túc Trung qua loa thần kinh thô, hơn nữa ít lưu tâm tới Tân Thiên Ngọc, cho nên căn bản không biết Tân Thiên Ngọc đang làm gì.

Nhưng hiện tại xem ra, sự thực cũng không phải như vậy.

Tân Mộ bắt đầu dò xét Túc Trung một lần nữa.

"Vậy tại sao cậu không vạch trần nó?" Tân Mộ hỏi.

Túc Trung trả lời: "Cháu nghĩ, em ấy làm vậy chắc có lý do riêng."

Tân Mộ càng thêm bất ngờ.

Từ lúc Túc Trung tiến vào phòng tới giờ, mỗi một câu đều nằm ngoài dự đoán của Tân Mộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!