Tân Thiên Ngọc cũng không rõ đã về nhà như thế nào.
Quãng đường này với cậu như thể trên mây, cố nhớ lại mình đã nói những gì với Tân Mộ, hình như điều nên nói, hay điều không nên nói thì cũng đều có cả… Xong rồi, hình tượng điềm đạm đáng yêu nghèo khổ đáng thương đã sụp đổ hoàn toàn, cũng lộ ra hiện thực là cậu vẫn luôn lừa dối bạn trai…
Tân Thiên Ngọc rất sợ, nhưng cậu cũng không rõ mình đang sợ cái gì, đưa tay muốn nắm giữ nhưng cũng chỉ có không khí trống rỗng, bởi vì cậu cũng không biết mình muốn níu giữ điều gì.
Về đến nhà, Túc Trung vẫn điềm tĩnh giống như bình thường – nhưng, sự điềm tĩnh này khiến Tân Thiên Ngọc cảm thấy sợ hãi.
Tân Thiên Ngọc lấy dũng khí, chậm rãi hỏi: "Anh Trung – em không cố ý lừa dối anh."
"Lừa dối người khác khó mà không phải là cố ý." Giọng Túc Trung bình lặng.
"…" Tân Thiên Ngọc nghẹn lời: Quả thực, mấy chuyện lừa dối người khác sao có thể là không cố ý!
Đôi mắt Túc Trung bình tĩnh không gợn sóng.
Tân Thiên Ngọc càng sợ hơn, vội vàng nói: "Anh, anh đừng tức giận."
"Anh không tức giận." Túc Trung vỗ lưng Tân Thiên Ngọc như thể trấn an, rất khẽ, như thể đối xử với một con thú nhỏ bị hoảng sợ.
Đôi mắt Tân Thiên Ngọc đã ướt đẫm: "Thật ạ?"
"Đương nhiên." Túc Trung nói, "Nói cho cùng, em cũng đâu gây ra tội ác tày trời.
Nhưng anh hơi tò mò tại sao em làm vậy."
Sắc mặt Tân Thiên Ngọc trở nên ngượng ngùng, trầm mặc một lát, mới cứng họng nói mập mờ: "Bởi vì… quá thích anh."
Đây là một câu rất thật lòng.
Thổ lộ tới mức này, nói ra sẽ rất ngượng, gương mặt trắng bóc của Tân Thiên Ngọc đã đỏ bừng.
Túc Trung nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Là hành vi muốn tỏ ra yếu thế để giành được thiện cảm của đối phương trong lúc tán tỉnh sao?"
Có lẽ Túc Trung dùng từ quá mức học thuật lạnh lùng, sự ngượng ngập trên gương mặt Tân Thiên Ngọc dần biến mất.
Cậu cứng nhắc gật đầu: "Vâng, chắc là hành vi trong lúc tán tỉnh."
"Anh hiểu." Sau khi nghĩ thông suốt, Túc Trung chấp nhận hiện thực rất nhanh, "Khổ cho em, nhưng thực sự không cần thiết."
Trái tim đập thình thịch của Tân Thiên Ngọc tựa như một viên đá rơi xuống giếng sâu.
Cậu đã tưởng tượng rất nhiều "hậu quả" sau khi "chân tướng bại lộ": Túc Trung nổi giận? Túc Trung thực sự thất vọng? Túc Trung nghi ngờ? Túc Trung…
Nói chung, cậu chưa từng nghĩ tới Túc Trung sẽ bình tĩnh nói: "Khổ cho em, nhưng thực sự không cần thiết."
Trái tim Tân Thiên Ngọc như có một lỗ hổng.
Có lẽ sâu trong lòng, cậu càng hy vọng Túc Trung sẽ tức giận, không thể kìm giữ được, rồi chất vấn.
Mà không phải như thế này, bình tĩnh nhưng lạnh lùng.
Sóng gió "Tân Thiên Ngọc thực ra đang đóng kịch" dường như trôi qua rất nhanh.
Giống như một viên đá rơi xuống nước, tạo ra gợn sóng không quá nửa phút, hồ nước lại bình lặng như thường, mọi thứ đều giống như trước.
Tân Thiên Ngọc vẫn là Tân Thiên Ngọc dịu dàng hèn nhát.
Túc Trung vẫn là Túc Trung không bận tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!