Chương 94: Ngoại truyện 8.1: Hứa Phù x Trình Kính Đình (4)

Ngoại truyện 8.1: Hứa Phù x Trình Kính Đình (4)

Trong một căn phòng, hai người mang những tâm sự khác nhau, trằn trọc cả đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả hai đều có quầng thâm mắt y hệt nhau.

Trì Kính Đình tìm cớ: "Sàn nhà cứng quá."

Hứa Phù gượng cười: "Ước gì ngày nào cũng được đến đây, để anh ngày nào cũng được ngủ dưới sàn."

Trì Kính Đình nghiêng đầu: "Chồng em ngủ không thoải mái, em không xót sao?"

Hứa Phù nói với giọng điệu lơ đãng: "Tôi xót lắm chứ, lát nữa tôi sẽ sai người làm cho anh một bát canh thập toàn đại bổ, được không?"

"…" Trì Kính Đình hơi cứng người, "Tôi khỏe lắm, không cần tẩm bổ."

"Khỏe thật sao? Không phải đau lưng mỏi gối sao?"

"Không đau nữa," Trì Kính Đình liếc nhìn cô, cười gian xảo, "Vợ tôi đâu chỉ là tiến sĩ y khoa, cô ấy còn là thần y tái thế, nói vài câu mà lưng tôi hết đau, chân hết mỏi, thậm chí cả cận thị cũng khỏi luôn này."

"…"

Hai người ở bên nhau, dường như lúc nào cũng đấu khẩu.

Để tránh tiếp tục tranh cãi, Hứa Phù đành nhắc đến chuyện tối qua – tối qua cô ôm một bụng tức tối mà ngủ, cứ tưởng qua một đêm tiêu hóa sẽ đỡ hơn. Kết quả khi vén chăn lên, nhìn thấy bộ đồ ngủ gợi cảm mình đang mặc, Hứa Phù càng tức giận hơn.

Cách nhanh nhất để xoa dịu cơn giận là chuyển hướng sự chú ý.

Hứa Phù mở cửa phòng ngủ, xuống lầu ăn sáng.

Trì Kính Đình thong thả đi theo sau cô.

Vì bệnh viện cách nhà họ Trì hơi xa, Hứa Phù và Trì Kính Đình dậy rất sớm. Khi hai người đến phòng ăn, chỉ có mẹ Trì ở đó.

Mẹ Trì nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Hứa Phù, xót xa nói: "A Phù, tối qua con ngủ không ngon sao?"

Hứa Phù đầy bụng oán ức không biết nói cùng ai, đành phải gượng cười nói: "Tối qua có chút việc phải làm, nên ngủ hơi muộn ạ."

Mẹ Trì nói: "Tiền làm sao kiếm hết được, sức khỏe mới là quan trọng."

Hứa Phù: "Vâng ạ."

Mẹ Trì nói: "Nhanh ăn sáng đi, ăn xong để Kính Đình đưa con đi làm."

Hứa Phù: "Có làm phiền anh ấy không ạ?"

Mẹ Trì: "Không phiền đâu, dù sao ngày nào nó cũng chẳng có việc gì làm, suốt ngày nay chơi chỗ nọ, mai la cà chỗ kia." Nói rồi bà bắt đầu trách móc Trì Kính Đình, "Con xem con đó, đã kết hôn rồi mà vẫn chưa ra dáng gì. Suốt ngày chỉ biết tụ tập với Đoàn Hoài Ngạn, Trần Cương Sách, sao không học hỏi họ? Người thì khởi nghiệp, người thì tiếp quản ngân hàng của gia đình, còn con thì sao?

Chẳng làm nên trò trống gì."

Trì Kính Đình: "Con mở bao nhiêu quán bar rồi, sao lại nói con chẳng làm nên trò trống gì?"

"Quán bar là nơi đứng đắn gì sao? Con mà mở một nhà hàng tử tế, mẹ còn chẳng nói con nửa lời."

Trì Kính Đình dường như đã quen với việc bà càm ràm, vừa nghe bà mắng mình, vừa thản nhiên thưởng thức bữa sáng, đến khi anh ăn xong, tiếng lải nhải của mẹ Trì vẫn chưa kết thúc. Trì Kính Đình bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa không? Vợ con còn ở đây mà, mẹ có thể giữ gìn chút hình tượng cho con không?"

"À… xin lỗi." Mẹ Trì chợt nhận ra, bà nhìn sang Hứa Phù, cố gắng lôi kéo cô về phe mình, "A Phù, con có thấy Kính Đình nên tìm một công việc bình thường không?"

Bất ngờ bị hỏi câu này, Hứa Phù thấy khó xử, phải nói sao đây? Cô cảm thấy người bình thường đều không thích đi làm, nếu có sự lựa chọn, ai lại chọn đi làm chứ? Đi làm và xuống địa ngục có gì khác nhau?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!