Chương 9: Bảy năm là chán

Mùa hè năm ấy, mưa ẩm ướt, trời âm u.

Hàng ghế sau, họ ngồi cạnh nhau, cùng đi qua cơn mưa xối xả.

Đoàn Hoài Ngạn là một người ít nói, anh không chủ động bắt chuyện.

Hoài Niệm ngồi bên cạnh, sợ nước mưa trên người làm ướt xe nên ngồi co ro, chỉ chiếm một khoảng nhỏ. Cô lúc thì nhìn tấm thảm dưới chân, lúc lại nhìn mưa ngoài cửa sổ, hết động tác này đến động tác khác, nhưng chẳng có động tác nào liên quan đến Đoàn Hoài Ngạn.

Mãi đến khi về đến nhà, Hoài Niệm mới nói lời cảm ơn với anh: "Hôm nay thực sự, cảm ơn cậu rất nhiều."

Trong khoảng thời gian quen biết anh, cô thực sự đã nói "cảm ơn" với anh rất nhiều lần.

Những hạt mưa trong suốt như bong bóng dần biến mất.

Ký ức cũng như bong bóng, chạm nhẹ là vỡ tan.

Ký ức như một vụ án bí ẩn trong đêm, không tìm thấy nguyên nhân và kết quả.

Xe dừng lại trong hầm để xe của khu chung cư.

Căn hộ Đoàn Hoài Ngạn ở có bố cục bốn phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh, sau khi sửa sang lại, bốn phòng ngủ biến thành hai phòng ngủ. Một phòng ngủ chính và một phòng ngủ phụ. Dạo này Trì Kính Đình thường xuyên đến nhà Đoàn Hoài Ngạn ngủ lại, tủ quần áo trong phòng ngủ phụ sắp đầy quần áo của anh ta rồi.

Trì Kính Đình ngáp một cái: "Sáng mai cậu có tiết không?"

Đoàn Hoài Ngạn nói: "Tám giờ sáng."

Trì Kính Đình nói như ở nhà mình: "Vậy sáng mai cậu dậy nhỏ tiếng thôi, đừng làm ồn tôi."

Đoàn Hoài Ngạn đang soạn tin nhắn cho Hoài Niệm, không có thời gian nói chuyện với Trì Kính Đình.

Mỗi ngày về đến nhà, anh đều nhắn cho Hoài Niệm một câu: [Anh về đến nhà rồi.]

Biết cô sẽ không trả lời, nhưng anh vẫn kiên trì nhắn.

Nhắn xong, anh nhớ đến xấp vé nhận được hôm nay.

Anh chụp ảnh vé gửi qua.

Đoàn Hoài Ngạn: [Khi nào rảnh thì đến lấy vé?]Buổi sáng Hoài Niệm rất bận.

Dậy sớm đọc sách, sau khi đọc sách xong thì đến phòng thí nghiệm xem tiến độ thí nghiệm.

Xác nhận thí nghiệm diễn ra suôn sẻ, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian rảnh rỗi nghịch điện thoại.

Rồi cô nhìn thấy tin nhắn Đoàn Hoài Ngạn gửi lúc rạng sáng.

Lúc nào cũng nửa đêm mới về đến nhà, không biết còn tưởng đi làm người mẫu nam.

Hoài Niệm lẩm bẩm một lúc, cầm điện thoại ra khỏi phòng thí nghiệm.

Bên ngoài tòa nhà thí nghiệm của khoa y là những cây cổ thụ cao vút, cây thường xanh quanh năm tươi tốt, ánh sáng vốn đã yếu ớt của mùa thu bị những tán cây che khuất gần hết. Hành lang dài hun hút, mang theo vẻ âm u hoang vắng. Giống như khung cảnh xảy ra án mạng trong phim trinh thám.

Đúng giờ lên lớp, trong tòa nhà thí nghiệm không có ai qua lại.

Hoài Niệm một mình đi qua hành lang dài, mơ hồ nghe thấy tiếng vọng của bước chân.

Cô dừng lại ở khúc quanh cầu thang, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên người cô.

Được bao bọc bởi ánh sáng ấm áp, ngón tay Hoài Niệm nhanh nhẹn gõ bàn phím.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!