Về việc Đoàn Hoài Ngạn "không nhớ" tên Hoài Niệm, mọi người có mặt chỉ cảm thấy ngượng ngùng thay cho cô.
Chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên hay kinh ngạc gì cả.
Dù sao trường cũng có bốn mươi khoa, chủ tịch hội sinh viên mỗi khoa cũng có bốn mươi người. Buổi họp mặt đầu năm, Đoàn Hoài Ngạn chỉ xuất hiện tượng trưng một chút trước bữa ăn, bàn giao xong cách thức thanh toán với quầy lễ tân rồi vội vàng rời đi.
Trước khi làm chủ tịch hội sinh viên toàn trường, anh cũng ít khi tham gia các buổi liên hoan. Phần lớn thời gian, anh chỉ đóng vai trò người trả tiền.
Thêm vào đó, Đoàn Hoài Ngạn tỏ ra quá bình tĩnh, ánh mắt nhìn Hoài Niệm cũng giống như nhìn một người xa lạ.
Mọi người đều không hề nghi ngờ.
Đợi Đoàn Hoài Ngạn ngồi xuống, cuộc họp lập tức bắt đầu.
Nội dung cuộc họp đúng như Hoài Niệm dự đoán, bàn bạc về Giải đấu Robot Đối kháng và Thể thao Trí tuệ Toàn quốc vào tháng tới. Họ có rất nhiều việc phải làm, từ treo băng rôn tuyên truyền trong trường, thiết kế và bán vé xem thi đấu, đến các hoạt động quảng bá trên mạng xã hội…
Chi tiết công việc được gửi trong nhóm chat, mọi người đều cúi đầu xem điện thoại.
Hoài Niệm cũng cúi đầu, mở khóa màn hình.
Tin nhắn hiện ra đầu tiên là của người liên lạc được ghim đầu.
Cô đã từng hủy ghim, nhưng cứ vài ngày sau, Đoàn Hoài Ngạn lại phát hiện ra và ghim lại.
Cô lại hủy.
Anh lại ghim.
Lặp lại nhiều lần, Hoài Niệm cũng mệt mỏi, nghĩ rằng dù sao ngoài anh ra cũng chẳng có ai xem điện thoại của cô.
Thôi thì cứ để ghim vậy.
May mà Đoàn Hoài Ngạn không đổi ghi chú cô đặt cho anh, ngắn gọn xúc tích, chỉ là chữ cái đầu tên anh viết tắt.
Cô không mở khung chat, nhưng tin nhắn mới nhất của anh vẫn nằm dưới ghi chú.
Dòng chữ nhỏ màu xám nhạt.
[Dạo này bận gì thế?]
Hoài Niệm giật mình.
Cô không muốn trả lời anh, nhưng lại thấy Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên đặt tay lên bàn.
Bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên mặt bàn, từng nhịp, từng nhịp, không tiếng động mà lại như có tiếng.
Im lặng.
Một lúc sau, Đoàn Hoài Ngạn rụt tay lại.
Anh cao lớn, tay dài chân dài, tay chân như bị gò bó trong không gian bàn ghế, khuỷu tay chống lên tay vịn ghế, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêng về phía màn hình điện thoại sáng mờ, nhìn tin nhắn Hoài Niệm trả lời.
Cô nói: [Học.]
Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt, lười biếng gõ chữ oán trách: [Câu trả lời của em còn chưa dài bằng câu hỏi của anh.]
Hoài Niệm cũng oán trách lại anh: [Anh lắm lời quá.]
Hoài Niệm: [Anh không thể đối xử với em như với người khác được à?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!