Chương 50: Đại mỹ nhân

Trì Kính Đình suýt thì tự cảm động đến phát khóc.

Trên thế giới này ngoài anh ta ra, còn ai đối xử với bạn bè tốt như vậy chứ?

Đổi lại, nếu như Đoàn Hoài Ngạn vì muốn tạo điều kiện và cơ hội cho anh ta theo đuổi bạn gái, Trì Kính Đình nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng phản ứng của Đoàn Hoài Ngạn với những lời Trì Kính Đình nói là đứng dậy, không nói một lời nào mà đi ra ngoài.

Trì Kính Đình: "?"

Trì Kính Đình gào lên: "Cậu có còn là con người không vậy? Tôi bị gãy xương lần hai rồi, cậu không thể an ủi tôi một chút sao?"

Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn quay đầu liếc mắt, nói lấy lệ một câu: "Đừng đau."

"…"

Nói xong hai chữ không chút hơi ấm, Đoàn Hoài Ngạn bước ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng anh quay trở lại rất nhanh.

Lúc này Trì Kính Đình đang nằm tê liệt trên giường bệnh, "Cậu còn quay lại làm gì?"

"Bánh bao chiên." Đoàn Hoài Ngạn đặt túi đồ ăn mang về trên tay xuống cạnh giường bệnh, anh khẽ nhướng mi, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn, "Không phải cậu vừa nói muốn ăn sao?"

Mắt Trì Kính Đình sáng lên, "Á đù, cậu vẫn còn chút tình người."

Đoàn Hoài Ngạn nhìn quanh, thấy trên bàn trà có để nước khoáng, anh cầm một chai lên uống.

Anh ngồi xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra xử lý công việc.

Miệng Trì Kính Đình đang bận ăn sáng cũng không quên hỏi: "Hai người sao lại vào phòng bệnh cùng nhau thế?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Gặp nhau ở ngoài."

Trì Kính Đình: "Vậy hai người nói gì ở ngoài thế?"

Đầu ngón tay Đoàn Hoài Ngạn đang lướt xem tài liệu khựng lại, anh cụp mắt xuống, giữ im lặng như thường lệ.

"Mà hai người cũng phải mấy năm rồi không gặp nhau nhỉ? Từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ, cũng gần năm năm rồi." Trì Kính Đình tự nói, "Năm năm trôi qua, cậu nói xem có khả năng nào cô ấy có bạn trai rồi không?"

"Vậy thì theo đuổi kiểu gì? Đoàn Hoài Ngạn, tôi cảnh cáo cậu, phải giữ thể diện đấy, đừng có làm kẻ thứ ba!"

"…" Khóe miệng Đoàn Hoài Ngạn nhếch lên một nụ cười mỉa mai, "Cậu có thể im miệng không?"

Đúng lúc này, y tá đẩy cửa bước vào.

"Anh Trì, chúng tôi đưa anh đi chụp CT nhé, anh xem bây giờ anh có rảnh không?"

"Rảnh." Trì Kính Đình xuống giường, đi được vài bước, anh ta quay đầu nhìn Đoàn Hoài Ngạn đang ung dung tự tại ngồi trên sofa như đang đi nghỉ mát, "Cậu đừng có ngồi ì ra đấy, phòng bệnh này không nuôi người rảnh rỗi đâu, qua đây đi chụp CT cùng tôi."

"…" Đoàn Hoài Ngạn nhìn y tá, "Phòng chụp CT ở tầng mấy?"

Y tá bị anh nhìn đến đỏ mặt, nói lắp bắp: "T… tầng một."

Đoàn Hoài Ngạn: "Tôi đang định về."

"Cậu đi luôn à?" Trì Kính Đình nhìn Đoàn Hoài Ngạn với vẻ mặt không thể tin nổi, "Tôi nhập viện, cậu không ở lại với tôi sao?"

"Đi làm." Đoàn Hoài Ngạn cụp mi xuống, vẻ mặt thờ ơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!