Chương 5: Bị anh ăn sạch sẽ

Mọi thứ cứ như vô tình, lại như đã được sắp đặt từ trước.

Nhân lúc Đoàn Hoài Ngạn quay vào phòng tắm, Hoài Niệm vội vã lẻn về phòng mình.

Việc đầu tiên khi về phòng là đi tắm. Cơ thể nhớp nháp mồ hôi lẫn với mùi ngọt của bánh, cô đưa tay sờ lên, lòng bàn tay chạm vào thứ chất lỏng màu trắng dính nhớp.

Hoài Niệm vừa bực mình vừa khó chịu, cô vẫn chưa thể quen với sở thích quái gở của anh.

Tắm xong đi ra, điện thoại rung lên, tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn gửi đến.

[Chạy cái gì?]

[Không thể tắm ở chỗ anh rồi hẵng về à?]

Hoài Niệm bĩu môi.

Ở chỗ anh mà chỉ tắm đơn thuần được sao?

Chắc chắn là sẽ bị anh "ăn sạch sẽ".

Thôi được rồi.

Cũng đã bị anh "ăn" rồi còn gì.

Chỉ cần nghĩ đến tối nay, hình ảnh Đoàn Hoài Ngạn quỳ gối trước mặt mình, nét mặt Hoài Niệm liền cứng đờ, tựa như màn đêm tĩnh lặng bị cơn mưa lạnh lẽo xé toạc, bóng tối bị tan vỡ từng chút một.

Cô ngước mắt, thoáng thấy trong gương trên bàn phản chiếu khuôn mặt ửng đỏ khác thường của mình.

Cô mệt mỏi dựa vào lưng ghế, đôi môi đỏ mọng mím chặt, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản.

Có lẽ do những hành động buông thả quá mức của Đoàn Hoài Ngạn tối nay, vừa nhắm mắt lại, trong đầu Hoài Niệm liền hiện lên cảnh tượng lúc nãy, khiến cô sợ hãi vội mở mắt ra.

Cô không muốn nằm mơ thấy anh, tên cầm thú đội lốt người này.

Mưa đêm tí tách, bóng cây lốm đốm.

Mãi đến nửa đêm, Hoài Niệm mới ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

Trời âm u, gió nhẹ thoảng qua.

Hoài Niệm vừa mặc xong quần áo, liền nghe mẹ gọi: "Có khách đến nhà, nói là tìm con."

Hoài Niệm hỏi: "Ai vậy ạ?"

"Cậu hai nhà họ Trì."

Trì Kính Đình.

Trong số rất nhiều bạn thân của Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm tiếp xúc nhiều nhất với Trì Kính Đình.

Tính cách của Trì Kính Đình hoàn toàn trái ngược với Đoàn Hoài Ngạn, một người kín đáo, một người phô trương. Sự phô trương của Trì Kính Đình thể hiện rõ ràng, mái tóc vàng nổi bật, phong cách ăn mặc thời thượng có thể lên tạp chí thời trang, xe đi lại hàng ngày luôn là những chiếc xe thể thao hào nhoáng, động cơ được độ lại, tiếng gầm rú như muốn xé toạc bầu trời.

Anh ta ăn nói ngọt ngào, khéo léo lấy lòng người khác, đặc biệt là giỏi dỗ dành con gái.

Vừa nhìn thấy Hoài Niệm, anh ta liền gọi cô bằng giọng điệu nũng nịu: "Em gái Hoài Niệm…"

Đáp lại anh ta là ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Hoài Ngạn ngồi đối diện, kèm theo ý cảnh cáo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!