Một khoảng thời gian dài sau đó, Hoài Niệm không gặp lại Đoàn Hoài Ngạn.
Công ty của Đoàn Hoài Ngạn cách nhà bố mẹ rất xa, anh thường xuyên tăng ca, không có thời gian về nhà.
Hoài Niệm cũng bận, bận thi bằng lái xe.
Sau khi thi xong bài thi lý thuyết, cô bắt đầu cuộc sống luyện xe từ sáng sớm đến tối mịt, mỗi ngày thầy dạy đều đến nhà họ Đoàn đón đưa cô, tiết kiệm được chi phí đi lại bằng taxi.
Cô và Đoàn Hoài Ngạn liên lạc qua WeChat.
Nhưng cũng không nói chuyện nhiều lắm, ban ngày Hoài Niệm bận tập lái xe, đến tối cả người mệt mỏi rã rời, nằm trên giường là muốn ngủ. Đến mức mỗi tối họ đều lặp lại tình cảnh của ngày đầu tiên.
Đoàn Hoài Ngạn: [Bé cưng, tắm xong chưa?]
Hoài Niệm: [Xong rồi.]
Đoàn Hoài Ngạn: [Cho anh nhìn em nào.]
Sau đó anh gửi yêu cầu gọi video.
Hoài Niệm nằm trên giường, nhấn nút nghe.
Phía sau Đoàn Hoài Ngạn là văn phòng của anh, anh mặc bộ vest chỉnh tề, nghiêm nghị tuấn tú. Khuôn mặt vẫn còn nét trẻ trung rõ ràng, nhưng cả người toát ra khí chất lạnh lùng của một người thành đạt, lạnh lùng trầm ổn.
Hoài Niệm hỏi anh: "Sao anh lại mặc vest vậy?"
Điều hòa trong công ty bật rất mạnh, dạo gần đây anh đều mặc áo hoodie.
"Hôm nay có cuộc họp." Đoàn Hoài Ngạn không giải thích nhiều, hỏi cô, "Ngày mai cuối tuần, em còn tập lái xe không?"
"Không tập, mai thầy có việc."
"Vậy đến với anh nhé?"
Hoài Niệm cầm điện thoại hơi mỏi, nên đổi tư thế, nằm sấp trên giường, điện thoại chống vào đầu giường, dựng thẳng đứng, "Mai anh không phải đi làm sao?"
"Ừ." Từ góc độ của Đoàn Hoài Ngạn nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy bộ ngực mềm mại của cô bị ép vào giường khi nằm sấp, cổ áo ngủ rất rộng, lộ ra làn da trắng nõn bên trong, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu giữ cảm giác, bàn tay cầm điện thoại ngứa ngáy, ánh mắt anh tối sầm lại, "Bé cưng, cổ áo bị trượt xuống rồi, em kéo lên một chút."
Im lặng hai giây, Hoài Niệm lặng lẽ hướng màn hình điện thoại lên trần nhà.
Đoàn Hoài Ngạn bật cười: "Anh chỉ nhắc em thôi mà, bé cưng, em đúng là lấy oán báo ơn."
Hoài Niệm vùi cả khuôn mặt vào gối, giọng hơi ngập ngừng: "Em buồn ngủ rồi."
"Anh cũng buồn ngủ," Đoàn Hoài Ngạn vẫn kiên trì, "Ngày mai thức dậy có thể nhìn thấy em không?"
"Công ty anh xa lắm," Hoài Niệm ngáp một cái, "Để sau đi."
"Đừng để sau nữa bé cưng, anh cử người đến đón em."
Hoài Niệm vuốt tóc mai, chậm rãi nói, "Cử Trì Kính Đình đến đón sao? Thôi bỏ đi, cậu ta quá phô trương, em tự bắt taxi đến vẫn hơn."
Hai người nói chuyện vài câu rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Hoài Niệm gần như ngủ ngay lập tức, chất lượng giấc ngủ của cô vốn rất tốt, ngủ một mạch đến sáng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện trong điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc.
Đoàn Hoài Ngạn gửi một tin nhắn định vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!