Bốn mắt nhìn nhau.
Hoài Niệm ngẩng đầu nhìn anh, từ góc độ này có thể thấy rõ đường xương hàm sắc nét của anh. Ánh mắt chậm rãi di chuyển từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại ở mắt anh. Đôi mắt đen láy như bầu trời đêm mờ ảo, trong con ngươi ánh lên những tia sáng lấp lánh, ánh sáng ranh mãnh, pha chút trêu chọc xấu xa.
Không ai lên tiếng.
Đêm hè yên tĩnh lạ thường.
Trong khoảnh khắc yên lặng mơ hồ, Hoài Niệm dường như thật sự bị anh mê hoặc như trong lời nói của anh.
Một lúc lâu sau.
Hoài Niệm mấp máy môi, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhận xét về kịch bản ngẫu hứng của Đoàn Hoài Ngạn: "Như vậy càng kỳ cục hơn, ngay trước mặt trợ lý của bố anh mà anh lại ve vãn con gái nhà người ta."
Đoàn Hoài Ngạn cười: "Chuyện này có gì kỳ lạ? Thanh niên mà, rất bình thường."
"Bố anh biết anh có bạn gái." Hoài Niệm nhớ đến lời Đoàn Hoài Ngạn nói khi nghe điện thoại của Đoàn Ngật Hành, giọng cô đều đều, "Lỡ trợ lý của bố anh nói chuyện này với bố anh, rồi bố anh sẽ nghĩ anh là…"
Hoài Niệm sắp xếp từ ngữ, "Là người thay lòng đổi dạ, không giữ nam đức, bạ đâu yêu đó, lưu tình khắp nơi, vô cùng tùy tiện."
"…"
Hoài Niệm nhìn anh một cái, nhịn hồi lâu, rồi nhắc nhở: "Con trai phải biết tự yêu bản thân, đừng lăng nhăng."
"…"
Vẻ mặt Đoàn Hoài Ngạn cứng đờ, anh không trả lời, bàn tay buông thõng bên người, tìm đến tay Hoài Niệm một cách tự nhiên, các ngón tay luồn vào khe hở giữa các ngón tay cô, kéo cô đi về phía trước.
Hoài Niệm đi bên cạnh anh, cúi đầu liếc nhìn bàn tay mười ngón đan xen của hai người, khóe môi nở nụ cười.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Đi ăn tối."
Bên ngoài khu nhà có một chiếc xe đang đỗ, Đoàn Hoài Ngạn dần đi đến gần, đèn xe sáng lên hai lần, gương chiếu hậu vốn đang gập vào từ từ mở ra trở về vị trí.
Đoàn Hoài Ngạn mở cửa ghế phụ, Hoài Niệm thuận thế ngồi vào.
"Bố mẹ anh hiếm khi về nhà một chuyến, anh còn đi ăn với em." Cô vừa thắt dây an toàn vừa nói.
Đoàn Hoài Ngạn rất thích bắt chước lời nói của cô, "Em cũng hiếm khi ăn với anh một bữa."
"Nào có." Hoài Niệm vô thức phản bác.
"Em thử nghĩ xem, lần trước chúng ta ăncùng nhau là khi nào?"
Hoài Niệm im lặng.
Hình như từ tuần ôn thi, thời gian hai người gặp nhau rất ít. Lần đó là đại hội thay đổi hội sinh viên, đáng lẽ nên cùng nhau ăn khuya, nhưng cả hai đều không đói, cuối cùng vẫn không ăn.
Hoài Niệm thiếu tự tin chuyển chủ đề: "Anh không ăn cơm cùng mẹ anh, hình như dì ấy không được vui."
Giọng Đoàn Hoài Ngạn nhẹ tênh: "Chồng bà ấy sẽ dỗ dành bà ấy."
"Vậy còn em?"
"Hả?" Hoài Niệm hoang mang.
Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô, nhếch mép, giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Nếu anh không vui, em có dỗ anh không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!