Đoàn Hoài Ngạn lo lắng cho Hoài Niệm vẫn còn đang ngủ trong phòng mình, vì vậy sau khi nói chuyện với Đoàn Ngật Hành xong, anh liền lên lầu.
Chỉ là không ngờ, khi anh đến gần phòng ngủ, chăn vẫn còn bừa bộn, nhưng người trên đó đã biến mất.
Trước khi anh rời đi, cô còn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, dáng vẻ như muốn ngủ đến tận thế.
Mới chỉ qua vài phút.
Người đã không thấy tăm hơi.
Đoàn Hoài Ngạn kéo rèm cửa sổ bên cạnh, anh ngồi bên giường, gọi điện thoại cho Hoài Niệm.
Điện thoại reo chưa được bao lâu đã truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của cô.
"A lô."
"Em lại chạy đi đâu rồi?" Đoàn Hoài Ngạn cười, "Cô bé Lọ Lem à? Hết giờ liền chuồn mất."
"Em đâu có giày thủy tinh." Hoài Niệm lầm bầm, "Em xuống lầu ăn cơm trưa."
"Không thể ăn ở phòng anh sao?"
Hoài Niệm nhíu mày, nhấn mạnh lại: "Bố mẹ anh đang ở nhà."
"Họ ở nhà thì sao?" Đoàn Hoài Ngạn vẫn giữ thái độ thờ ơ đó.
"Anh không nghĩ đến lỡ bị phát hiện thì sao?"
Đoàn Hoài Ngạn cười đầy ẩn ý, thực ra đã bị phát hiện rồi bé cưng à, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để Hoài Niệm biết được. Thật lòng mà nói, việc bố anh biết anh đang yêu đương với Hoài Niệm, Đoàn Hoài Ngạn cũng khá ngạc nhiên.
Anh vẫn còn nhớ mười phút trước, anh không nhịn được hỏi một câu: "Sao bố phát hiện ra vậy?"
"Vừa nãy thấy người con ướt sũng, bố đã thấy lạ rồi, trời nắng chang chang sao con lại ướt như chuột lột?" Đoàn Ngật Hành cười khẩy, "Bố không dám nghĩ theo hướng đó, dù sao cô bé đó trông rất ngoan ngoãn, bỏ qua những thứ lằng nhằng về thân phận giai cấp, hai đứa nhìn cũng không giống người cùng đường."
Không giống người cùng đường.
Đây không phải là lần đầu tiên Đoàn Hoài Ngạn nghe câu này.
Sắc mặt anh rất nặng nề, xen lẫn sự khó hiểu.
"Vậy trong tiềm thức của bố, con sẽ hẹn hò với kiểu con gái như thế nào?"
"Ai mà biết được?" Giọng Đoàn Ngật Hành trầm ổn mà mạnh mẽ, "Điều kỳ diệu nhất của cuộc đời chính là, dù con có lập kế hoạch chu toàn đến đâu, cũng không thể đoán trước được ngày mai sẽ ra sao."
"Hoài Ngạn, suy nghĩ của người khác không quan trọng, quan trọng là giữa con và cô ấy, con phải có quyết tâm cùng nhau đi trên một con đường."
Nghĩ đến đây, Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt xuống, cuối cùng cũng lên tiếng: "Nếu bị phát hiện, em sẽ làm gì?"
"Sẽ thừa nhận em là bạn gái của anh chứ, bé cưng?"
Giọng anh rất dịu dàng, trong giọng nói có chút run rẩy khó nhận ra.
Đúng như anh dự đoán.
Hoài Niệm không nói gì.
Cuộc gọi bị ngắt.
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!