Chương 39: Anh không muốn xa em

"Thật ra em cũng rất muốn chủ động hôn lưỡi anh."

Đoàn Hoài Ngạn miêu tả Hoài Niệm giống như mẹ của Đoàn Hoài Ngạn đã nói, là một kẻ háo sắc thèm khát thân thể của anh, bị nhan sắc của anh làm cho chết mê chết mệt.

Trong khung cảnh gần như tĩnh lặng, Đoàn Hoài Ngạn hơi thẳng lưng, nới rộng khoảng cách giữa hai người.

Gió đêm oi bức, làn da trắng nõn của anh phảng phất ánh sáng lạnh lùng, đôi mắt vốn sắc bén giờ hơi nheo lại, mang theo vẻ xa cách cố ý.

Như thể đang nói: "Giờ đang ở ngoài đường, em chú ý chừng mực! Đừng cứ suốt ngày nghĩ đến chuyện yêu đương."

"…" Hoài Niệm nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi đột nhiên nói, "Anh nói "cũng"."

"Hửm?"

"Tức là, anh muốn trước…"

Chữ "hôn lưỡi" như mắc kẹt trong cổ họng, Hoài Niệm không nói nên lời, cô đổi sang một từ khác, "Hôn em, nên mới nói em cũng muốn hôn anh."

Phải có người kia nảy ra ý nghĩ này trước, mới có thể dùng chữ "cũng".

Ban đầu Hoài Niệm cứ tưởng với tính cách luôn giả vờ thanh tâm quả dục, tỏ vẻ là người bị thèm muốn của Đoàn Hoài Ngạn, anh sẽ chối bay chối biến, thậm chí còn có thể vênh váo đổ ngược lại cho cô.

Thế nhưng lần này, Đoàn Hoài Ngạn không hề do dự: "Bé cưng, anh vẫn luôn rất thích hôn em."

Những lời còn lại của Hoài Niệm hoàn toàn bị chôn vùi trong hơi thở.

Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên cúi người xuống, bóng anh phủ lên cô, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc rút ngắn.

Tiếng ve kêu xa xa dường như biến mất.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô, hương tuyết tùng lạnh lẽo hòa quyện với mùi gỗ đàn hương, mang đến cảm giác ngứa ran, lan theo mạch máu trên mặt xuống dưới, khiến trái tim cô cũng bồn chồn.

Đôi mắt đen láy của anh ẩn chứa ý tứ sâu xa, như một sự mê hoặc đầy ẩn ý.

Hoài Niệm cố nhịn: "Đây là ở trường học."

Đoàn Hoài Ngạn hỏi ngược lại: "Thế thì sao?"

Vẻ mặt anh như thể dù có giáo viên vây quanh, anh vẫn sẽ hôn Hoài Niệm.

Hoài Niệm quay mặt đi, tránh né ánh mắt đầy cảm xúc mãnh liệt của anh, giọng nói vẫn cố giữ bình tĩnh: "Anh chú ý ảnh hưởng chút đi."

Đoàn Hoài Ngạn cười: "Anh cần chú ý ảnh hưởng gì?"

Vừa dứt lời, Hoài Niệm cảm thấy Đoàn Hoài Ngạn lại tiến sát về phía mình. Cô như bị anh bao bọc trong bóng tối, nghiêng đầu, bên tai cảm nhận được hơi thở ấm áp. Cả đường cong môi khi anh nói chuyện cũng như in vào tai cô.

Quá gần.

Thật sự quá gần.

Hoài Niệm hơi hoảng hốt, đưa tay định đẩy anh ra, nhưng động tác lại khựng lại.

Bởi vì cùng lúc đó, Đoàn Hoài Ngạn cũng nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên khóe môi cô.

Một nụ hôn nhanh như chuồn chuồn lướt nước.

Hơi thở của Hoài Niệm như ngừng lại, bên tai ong ong như có vô số con muỗi bay qua.

Ánh đèn đường yếu ớt bên đường bỗng chớp nháy, như pháo hoa bất ngờ nở rộ. Sau khi tỏa sáng rực rỡ nhất, đèn đường chìm vào bóng tối. Khung cảnh vốn đã mờ ảo lại càng tối hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!