Chương 36: Tình chị em

Bắt gian.

Chết mê chết mệt.

Hoài Niệm cảm thấy hai từ này thật xa lạ.

Xa lạ đến mức cô nghi ngờ Đoàn Hoài Ngạn đã lén lút tìm bạn gái khác, thậm chí cô còn có cảm giác mình đã phải lòng Đoàn Hoài Ngạn đã có vợ, dù biết anh đã có bạn gái nhưng vẫn cố chấp đeo bám anh, cuối cùng thành công trở thành kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của anh.

Nếu không thì tại sao lại dùng từ "bắt gian"?

Hoài Niệm mím môi: "Đoàn Hoài Ngạn nói với dì sao ạ? Bạn gái cậu ấy bị cậu ấy làm cho chết mê chết mệt?"

"Không phải, dì đoán thôi." Trình Tùng Nguyệt phân tích, "Nhưng dì cảm thấy đó đều là giả vờ. Bạn gái nó tỏ vẻ bị nó làm cho chết mê chết mệt, thực chất là say mê nhan sắc và tiền bạc của Đoàn Hoài Ngạn."

Say mê cái gì?

Nhan sắc.

Còn gì nữa?

Tiền.

Tiền???????

Tâm trạng bất an của Hoài Niệm trở nên phức tạp.

Cô giả vờ bình tĩnh nói: "Dì Trình, Đoàn Hoài Ngạn chắc chắn không chỉ có hai ưu điểm này, chắc còn có những ưu điểm khác đáng để được yêu."

Trình Tùng Nguyệt tháo kính râm xuống, vẻ mặt chăm chú lắng nghe, nhìn Hoài Niệm một cách chân thành và mong đợi: "Cháu nói cho dì nghe được không? Con trai dì còn có ưu điểm gì?"

Trong đầu Hoài Niệm cố gắng tìm kiếm ưu điểm của Đoàn Hoài Ngạn, nhận ra anh là một người vừa kín đáo vừa ngạo mạn, mức độ mỏ hỗn khiến người ta muốn đánh anh, suốt ngày trưng ra cái bản mặt như người ta thiếu nợ anh tám triệu, đối với tất cả mọi người đều tỏ vẻ lạnh lùng xa cách.

Ngoài có tiền và đẹp trai ra, Đoàn Hoài Ngạn còn có ưu điểm gì?

Đây quả là một câu hỏi hay.

Hoài Niệm im lặng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thốt ra một câu: "Cậu ấy học giỏi."

Trình Tùng Nguyệt tỏ vẻ đã đoán trước được, hừ lạnh một tiếng, "Học giỏi mà là ưu điểm gì? Trên đường đến trường cháu, dì ném đại một viên gạch, mười người bị trúng thì có tám người là thủ khoa đại học."

"…" Hoài Niệm ngập ngừng, tiếp tục suy nghĩ về ưu điểm của Đoàn Hoài Ngạn.

Trình Tùng Nguyệt đột nhiên nói: "Hình như con trai dì có thân hình khá đẹp, có cơ bụng. Nhưng nó rất keo kiệt, không cho dì xem, nói là nam nữ khác biệt, bảo dì chú ý chừng mực."

Câu này đúng là câu Đoàn Hoài Ngạn sẽ nói.

Hoài Niệm mở to mắt, không nhịn được cười.

Ánh mắt nhìn ra ngoài, một chiếc SUV màu đen quen thuộc đập vào mắt.

Sau đó, dừng lại bên cạnh xe của Trình Tùng Nguyệt.

Chiếc xe đồ sộ này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trình Tùng Nguyệt. Bà nhận xét: "Sinh viên bây giờ sao lại phô trương như vậy? Lái xe đắt tiền thế đến trường. Hoài Niệm, cháu phải nhớ cháu vẫn là sinh viên, sinh viên nên học hành cho giỏi, đừng có đua đòi. Như chủ xe này, cháu nên tránh xa nó ra, quá phô trương, quá hư vinh."

"…"

Vừa dứt lời, cửa xe ghế lái mở ra, chủ xe hư vinh bước xuống.

Nhìn thấy là Đoàn Hoài Ngạn, Trình Tùng Nguyệt sững người, Hoài Niệm tưởng bà sẽ sửa lại, tìm lại chút thể diện cho Đoàn Hoài Ngạn. Ai ngờ, Trình Tùng Nguyệt lại nói: "Biết ngay mà, ngày nào nó cũng lái loại xe này đến trường chỉ để thu hút sự chú ý của các cô gái, nên mới may mắn có người yêu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!