Khi nhận được tin nhắn của Hoài Niệm, Đoàn Hoài Ngạn đang lái xe.
Đúng lúc đèn giao thông ở ngã tư phía trước đang đỏ.
Đến khi đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Hoài Niệm vẫn đang nhắn tin cho anh. Đoàn Hoài Ngạn xoay vô lăng, cho xe từ từ rời khỏi đường lớn, dừng lại dưới một tòa nhà gần đó, trong khu vực đỗ xe bên đường có vạch kẻ trắng.
Sau khi trả lời câu "thích thầm", đầu dây bên kia im lặng, cuối cùng, cuộc gọi bị ngắt.
Đoàn Hoài Ngạn không gọi lại cho cô, anh cảm thấy cần cho cô thời gian để tiếp nhận chuyện này.
Anh cũng không khởi động xe, mà hạ cửa sổ xuống, tắt máy.
Trên bảng điều khiển có thuốc lá và bật lửa, anh lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, dùng bật lửa châm.
Khói thuốc lượn lờ, tạo thành một màn sương trắng xóa trước mắt.
Tâm trạng cũng như bị màn sương bao phủ, anh xua tan màn sương, nhìn thấy quá khứ trong ký ức.
Hôm tiệc chia tay sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Đoàn Hoài Ngạn không định tham dự, anh vốn không thích tham gia các hoạt động tập thể. Nhưng Trì Kính Đình lại là người rất thích náo nhiệt, đi một mình không đủ, còn nhất định phải kéo Đoàn Hoài Ngạn đi cùng.
Trì Kính Đình cố ý chạy đến nhà Đoàn Hoài Ngạn, liếc ngang liếc dọc, vẻ mặt lén lút.
Đoàn Hoài Ngạn nhíu mày: "Tìm gì vậy?"
Trì Kính Đình hỏi: "Người cậu yêu thầm đâu?"
"…"
Người yêu thầm.
Nghe thấy cách gọi này, Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Trì Kính Đình ho khan, lập tức đổi cách gọi: "Hoài Niệm."
"Hoài Niệm đâu?"
"Không biết." Đoàn Hoài Ngạn nói.
"Rốt cuộc cậu biết cái gì?" Trì Kính Đình cằn nhằn anh, "Tôi thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là cậu yêu thầm cô ấy, hay là tôi yêu thầm cô ấy nữa. Không sao, tôi quyết định làm người tốt đến cùng, trên con đường giúp cậu cua vợ này, nhất định phải đi đến đích thành công."
Đoàn Hoài Ngạn không quan tâm đến lời anh ta nói, cúi đầu nhìn máy tính.
Trì Kính Đình cầm điện thoại, cúi đầu gõ bàn phím lạch cạch, không lâu sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
"Hoài Niệm đi xe buýt đến khách sạn tổ chức tiệc chia tay?" Trì Kính Đình nhíu mày, "Gần nhà cậu còn có trạm xe buýt sao?"
"Ừ." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Ra khỏi khu chung cư khoảng năm trăm mét."
"Không phải chứ, cô ấy không định đi xe cậu sao?" Trì Kính Đình hỏi, hỏi xong lại như nhớ ra điều gì, "Có phải cậu không mời cô ấy tham gia tiệc chia tay không?"
Đoàn Hoài Ngạn: "Tôi cũng đâu tham gia."
Thấy anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt, Trì Kính Đình ném điện thoại xuống, khoanh tay trước ngực, nói với vẻ đầy ẩn ý: "Sợ cậu không biết, tôi cũng vì nể mặt cậu là bạn tốt nhiều năm nên mới nói chuyện này với cậu."
Đoàn Hoài Ngạn nói một cách phũ phàng: "Cậu có thể không nói."
Trì Kính Đình cũng phũ phàng lờ đi ý kiến của anh, nói nhanh: "Cán sự môn thể dục định tỏ tình với Hoài Niệm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!