Hoài Niệm cuộn tròn người trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu.
Nghe xong lời Đoàn Hoài Ngạn, cô chậm rãi vén chăn, vùi cả đầu vào trong. Lâu sau vẫn không lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sự im lặng kéo dài khiến người ta cảm thấy vô vọng.
Bàn tay Đoàn Hoài Ngạn buông thõng bên người, từ nắm chặt đến thả lỏng, rồi lại từ thả lỏng đến nắm chặt, cuối cùng, anh bất lực buông lỏng những ngón tay dường như không thể nắm bắt được cả không khí.
"Không phải ngày nào chúng ta cũng liên lạc sao?" Giọng nói yếu ớt của cô truyền ra từ trong chăn.
"…"
"Hơn nữa, gặp nhau sớm một ngày hay muộn một ngày thì có gì khác nhau. Dù sao chúng ta cũng sẽ gặp nhau."
"…"
Đoàn Hoài Ngạn ngồi xuống mép giường, định kéo tấm chăn đang bao bọc lấy cô ra, nhưng cô nắm chặt lấy, không cho anh nhìn thấy biểu cảm của mình lúc này.
Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn khó đoán, giọng nói trầm xuống: "Xa nhau lâu như vậy, em thật sự không nhớ anh một chút nào sao?"
Qua lớp chăn, giọng nói của Hoài Niệm nghe có vẻ ngột ngạt: "Nếu hôm nay không phải mới sáng sớm anh đã đến nhà em, làm em giật mình…" Cô mím môi, gạt bỏ hết những cảm xúc tiêu cực hôm nay, giọng nói dịu dàng, "Em vẫn sẽ nói… em nhớ anh."
"Nếu anh nghe lời em, gặp em muộn một chút, thì em sẽ chủ động nói em nhớ anh sao?" Đoàn Hoài Ngạn hỏi.
"…"
Hoài Niệm lại im lặng.
Sự im lặng kéo dài, dài đến mức Đoàn Hoài Ngạn nghĩ rằng Hoài Niệm đã ngủ.
Anh cười, nụ cười rất tỉnh táo, cũng rất lạnh lùng: "Sẽ không đâu."
"Em đã nói rồi," Hoài Niệm thò đầu ra, "Em có nhớ anh."
"Nhưng sự nhớ nhung của em có rất nhiều điều kiện, hơn nữa đều là sau khi anh làm xong rồi em mới nói với anh."
"…" Hoài Niệm lại chậm rãi rụt trở lại trong chăn, cô nhìn chằm chằm vào lớp chăn tối đen, nhìn đến mức hai mắt cay xè, dường như phủ lên một lớp sương mù ẩm ướt, cô mới uất ức nói nhỏ, "Anh luôn nói với em sau khi làm xong rồi, chẳng phải lỗi của anh còn lớn hơn sao?"
Cô thật sự không cáu bẳn gì, sáng sớm tỉnh dậy bị hành động quá đáng của anh làm cho hồn bay phách lạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến khách sạn. Đoàn Hoài Ngạn luôn rất quá đáng, mặc dù cô cũng có cơ hội kêu dừng, cũng có quyền ngăn cản hành vi của anh, nhưng cô đều không làm.
Im lặng chính là đồng ý.
Tình yêu của cô và Đoàn Hoài Ngạn không giống nhau, cuộc sống của cô và anh hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt cô, tình cảm giống như trăng trong gương, hoa trong nước, vô cùng mong manh, lại rất dễ thay đổi.
Cô nói: "Em sẽ học cách bày tỏ, nhưng anh không thể cứ động một chút là giận dỗi."
"Nếu em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh cũng sẽ không giận dỗi."
"Bởi vì anh không tôn trọng ý kiến của em." Hoài Niệm hiếm khi cứng rắn, "Em đã nói em không muốn gặp hôm nay, nhưng em cũng không nói là không muốn gặp anh, tại sao chúng ta không thể gặp vào ngày mai? Anh ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắn cần phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong rồi chúng ta gặp nhau không phải tốt hơn sao?"
Sau khi cô nói xong, người bên ngoài im lặng hồi lâu không phản ứng.
Hoài Niệm dè dặt kéo chăn ra, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của anh.
Cô khó hiểu: "Anh cười gì vậy?"
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Cười em thật nghiêm túc, thật biết lý lẽ, cô giáo Hoài Niệm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!