Chương 26: Vẫn không ngầu bằng cậu

Bảy giờ rưỡi tối.

Hoài Niệm cầm quần áo để thay bước vào phòng tắm.

Trong lúc tắm, tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn không ngừng gửi đến, liên tục giục giã.

Hoài Niệm không trả lời tin nào, cứ thế tắm rửa.

Tắm xong, cô ôm quần áo, mở cửa phòng tắm. Bất chợt trước mắt xuất hiện một bóng người, chênh lệch chiều cao giữa hai người rất rõ ràng, từ góc nhìn của Hoài Niệm, cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm lạnh lùng của người kia. Vừa ngước mắt lên, người nọ đã đẩy cô trở lại phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại.

"…"

Trong phòng tắm vẫn còn hơi nước nóng bốc lên.

Gương mặt Hoài Niệm như bị hơi nóng hun đỏ, cũng có thể là do hồi hộp khiến máu lưu thông nhanh hơn, hai má ửng hồng.

"Sao anh lại đến đây?"

"Không phải anh đã cho em hai lựa chọn sao?" Đoàn Hoài Ngạn dựa người vào cửa, cười khẽ, "Vì em mãi không lên, nên với tư cách là bạn trai, anh chủ động đến tìm bạn gái, cũng không có vấn đề gì."

"Em đã nói rồi mà, tắm xong em sẽ lên ngay!"

"Chờ em tắm xong, lại còn phải lề mề thêm một lúc nữa."

"…"

"Có mỗi chuyện tắm thôi cũng phải mất bốn mươi phút." Đoàn Hoài Ngạn rất rõ thời gian cô tắm rửa hàng ngày, hôm nay thời gian tắm gấp đôi bình thường, anh cúi đầu nhìn cô, đuôi mắt hơi cụp xuống bị hơi nước ẩm ướt nhuốm một tầng dục vọng, "Anh không muốn lãng phí thời gian, coi như em tắm hai tiếng đồng hồ vậy."

"…" Hoài Niệm ngơ ngác, "Ý anh là sao?"

"Ý anh là," Đoàn Hoài Ngạn nắm lấy tay cô, "cuối cùng em cũng có lựa chọn thứ ba – tối nay ở trong phòng tắm."

Hoài Niệm phản kháng, cố gắng rút tay về: "Mẹ em đang ở đây, lỡ bà ấy phát hiện thì sao?"

Đoàn Hoài Ngạn nói: "Sẽ không phát hiện đâu."

Hoài Niệm: "Không được, lên phòng anh đi."

"Ở đây luôn." Đoàn Hoài Ngạn ôm cô vào lòng, cô dùng đồ vệ sinh cá nhân giống anh, thoang thoảng mùi hương gỗ đàn hương tuyết tùng, anh không kìm được nuốt nước bọt, "Lúc ăn cơm tối anh đã cương cứng rồi, nhìn em ngồi đối diện anh, sao em không ăn thứ gì khác, lại cứ phải ăn chuối chứ?"

Trái cây tráng miệng sau bữa tối của Hoài Niệm là một quả chuối.

Hai tiếng trước, bàn tay cầm quả chuối, hai tiếng sau, cầm thứ có hình dạng giống quả chuối.

Chỉ là, cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Hoài Niệm thở hổn hển: "Anh đã nhịn lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không thể nhịn thêm chút nữa sao?"

Đoàn Hoài Ngạn cười: "Nhịn thế nào được? Bé cưng, anh nhắm mắt lại toàn là hình ảnh của em, càng cương hơn."

Hoài Niệm im lặng, vùi đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại, thở thật khẽ.

Cứ như đang giả chết, mặc anh muốn làm gì thì làm, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Đoàn Hoài Ngạn thật sự không chịu nổi sự coi thường của cô, anh càng không thích chỉ có mình anh chìm đắm. So với việc tự mình hưởng thụ, anh thích nhìn thấy hình ảnh cô chìm đắm trong đó không thể tự thoát ra hơn.

Thế là, Đoàn Hoài Ngạn buông tay Hoài Niệm ra.

Mí mắt Hoài Niệm khẽ run, tưởng anh đã nhân từ buông tha cho mình, nào ngờ giây tiếp theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!