Trước khi đón giao thừa cùng Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm từng nghĩ đến việc sẽ đón giao thừa theo cách này.
Nhưng sau khi đến phòng thí nghiệm của Đoàn Hoài Ngạn, mãi đến ba giờ sáng mới rời đi, Hoài Niệm đã kiệt sức, mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt. Cô không bao giờ ngờ rằng Đoàn Hoài Ngạn vậy mà vẫn tràn đầy năng lượng, nhất quyết quấn lấy cô đến tận năm giờ sáng.
Lúc lái xe, trông anh có vẻ rất buồn ngủ.
Kết quả vừa về đến nhà, cả người đã tỉnh táo hẳn ra, như thể vừa được tiêm thuốc kích thích vậy.
Hôm sau tỉnh dậy, Hoài Niệm ủ rũ cúi đầu, thật ra cô rất muốn mắng anh, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô chỉ còn biết im lặng.
Đoàn Hoài Ngạn vốn dĩ là kiểu đàn ông mặt dày vô sỉ, biến thái đến mức không biết kiềm chế mà.
Nghỉ lễ Tết Nguyên đán ba ngày, Hoài Niệm chỉ ở nhà Đoàn Hoài Ngạn một ngày.
Bởi vì tuần thi cuối kỳ sát ngay sau kỳ nghỉ lễ, Hoài Niệm có tổng cộng bảy môn thi, bảy môn thi được dồn vào trong hai tuần để thi xong. Vậy mà tài liệu ôn tập của cô cuốn nào cuốn nấy dày cộp, cộng lại hết mười hai cuốn.
Mỗi lần đến kỳ thi cuối kỳ, trong nhóm lớp luôn có người nhắn một câu, sau đó là cả lũ comment "+1".
—— "Khuyên người ta học y, sét đánh chết tươi."
Hoài Niệm cũng âm thầm hùa theo, comment "+1", sau đó tắt điện thoại, tiếp tục chuyên tâm ôn tập.
Cuối cùng thì nửa tháng thi cử cũng kết thúc.
Hoài Niệm tạm biệt các bạn cùng phòng.
Mọi người đều nháy mắt với cô.
"Hy vọng trong những ngày bọn tớ không ở bên cạnh cậu, cậu chủ Đoàn nhà cậu sẽ chăm sóc cậu thật tốt."
"Hy vọng là "chăm sóc sát sao" ấy."
"Hoài Niệm nhà chúng ta là kiểu con gái ngoan ngoãn, truyền thống mà," Hứa Phù cuối cùng giống như lương tâm trỗi dậy, lên tiếng bênh vực Hoài Niệm, "Hoài Niệm à, cậu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy, tớ hy vọng kỳ nghỉ đông này của cậu sẽ bình an vô sự."
Nói xong, Hứa Phù nhét vào tay Hoài Niệm một hộp gì đó: "Bùa bình an này."
Hoài Niệm tưởng là bùa bình an thật, vui vẻ cúi đầu nhìn.
Kết quả là…
Một hộp bao cao su.
"…"
Hoài Niệm biết ngay là Hứa Phù không có ý tốt mà.
Thứ trong tay cô giống như quả bom hẹn giờ, cô không dám giữ lâu, vội vàng trả lại cho Hứa Phù. Hứa Phù nhân lúc cô không chú ý, lại lén nhét vào túi áo khoác lông vũ treo bên giường của cô.
Nói chuyện phiếm với các bạn cùng phòng xong, mọi người lần lượt về nhà.
Hoài Niệm là người cuối cùng rời khỏi ký túc xá, vì thời gian thi của Đoàn Hoài Ngạn muộn hơn, anh muốn cô về nhà cùng anh.
Nói là cùng về, nhưng khi đến trạm xe buýt gần khu chung cư, Hoài Niệm đã xuống xe, giả vờ như mình bắt xe buýt về nhà.
Hôm nay trời quang mây tạnh, trời hơi sáng, ánh nắng mặt trời giống như đèn trong tủ lạnh, chẳng có tác dụng gì.
Hoài Niệm là người chậm rãi, đi đường cũng chậm chạp, cúi đầu thong thả bước về hướng nhà. Lúc sắp về đến nhà, cô phát hiện trong sân có một chiếc xe tải lớn đang đỗ, có công nhân đang khuân vác đồ đạc.
Sau khi vào nhà, Hoài Niệm hỏi mẹ: "Mẹ, dì Trình lại mua gì thế ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!