Chữ "không" vừa thốt ra, mọi người đều tỏ vẻ thất vọng.
Tuy nhiên, nửa câu sau của Đoàn Hoài Ngạn lại khiến mọi người trầm ngâm.
Vì chiều theo sở thích của người khác mà thay đổi bản thân mình sao?
Nghe có vẻ… khá ngu ngốc.
Hoài Niệm đang định đút sữa chua vào miệng cũng khựng lại, cô khá tán thành quan điểm của Đoàn Hoài Ngạn.
Nhưng Trì Kính Đình lại phản bác: "Đùa à anh bạn? Nghĩ xem, nếu cậu đối xử với bạn gái giống như đối xử với tôi, vậy cậu còn cần bạn gái làm gì? Cậu yêu đương với tôi luôn cho rồi."
"…"
Hoài Niệm đột nhiên lại cảm thấy Trì Kính Đình nói cũng có lý.
Giống như một chủ đề tranh luận không có hồi kết.
Cả hai bên đều có lý, cả hai bên lại đều có lỗ hổng.
Chẳng mấy chốc, những người trên sân bóng rổ gọi họ, giúp người ta đánh xong, đến lượt họ tiếp tục.
Thấy họ sắp quay lại sân bóng, Hoài Niệm đứng dậy định đi, bất chợt trong lòng bị nhét vào một chiếc áo khoác. Chiếc áo khoác đồng phục mùa đông dày cộm của nam, đè nặng trong lòng Hoài Niệm, khá nặng.
Hoài Niệm ngẩng lên, vừa vặn đối diện với khuôn mặt bất cần đời của Trì Kính Đình, anh ta cười khẩy: "Cầm hộ áo khoác nhé, bạn Hoài Niệm."
"…" Hoài Niệm bất lực, nhưng cũng không thể từ chối, cô không giỏi từ chối, "Được thôi."
Trì Kính Đình quay đầu, liếc thấy Đoàn Hoài Ngạn đang cúi người nhặt chiếc áo khoác rơi dưới đất, phủi bụi bẩn, như thể anh mới là người cần lấy áo, tích cực chủ động nói: "Đoàn Hoài Ngạn, hay là cậu cũng nhờ Hoài Niệm cầm hộ áo khoác?"
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn liếc mắt nhìn sang, phát hiện trong lòng Hoài Niệm đang ôm chiếc áo khoác đồng phục nam, anh nhíu mày.
Trì Kính Đình thô lỗ nói tiếp: "Bạn học với nhau, giúp đỡ lẫn nhau mà, đúng không, bạn Hoài Niệm?"
Chưa đợi Hoài Niệm trả lời, Đoàn Hoài Ngạn đã sải bước đến trước mặt cô.
Anh đưa tay, dễ dàng giật lấy chiếc áo khoác trong lòng Hoài Niệm.
Sau đó, ném cả áo của Trì Kính Đình lẫn áo của mình lên ghế trống bên cạnh sân bóng.
"Cậu không có tay hay sao mà cần người khác cầm đồ giúp?"
"…" Trì Kính Đình cười gượng gạo, lập tức nhận thua, "Lỗi của tôi, tôi không nên làm phiền Hoài Niệm."
Khi đi ngang qua Hoài Niệm, Đoàn Hoài Ngạn dừng bước, anh liếc nhìn cô, im lặng vài giây, vẫn không nhịn được: "Cậu có quan hệ gì với cậu ta mà cầm đồ giúp cậu ta?"
Hoài Niệm vô cùng hoang mang, định hỏi lại anh, bạn học không thể cầm đồ giúp bạn học sao?
Nhưng Đoàn Hoài Ngạn không cho cô cơ hội nói chuyện, anh nói xong liền quay người vào sân bóng rổ.
Hoài Niệm chậm rãi quay lại chỗ ngồi ban đầu, bạn bè bên cạnh thấy cô quay lại, liền nháy mắt với cô: "Cậu và Trì Kính Đình đang yêu nhau à?"
Hoài Niệm: "Không có mà."
"Nhưng cậu đưa nước cho cậu ấy đấy."
"Tiền mua nước là Đoàn Hoài Ngạn trả."
"Rồi cậu còn giúp Trì Kính Đình cầm áo khoác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!