Cách nhau một lối đi, hai người chuyên tâm nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Ai nhìn vào cũng chỉ cảm thấy bọn họ là người xa lạ không liên quan, sẽ không có bất kỳ giao điểm nào.
Đoàn Hoài Ngạn vẫn luôn cúi đầu, xoay xoay điện thoại trong tay một cách lơ đãng. Bạn cùng phòng bên cạnh nói chuyện với anh, anh cũng chỉ đáp lại bằng tiếng ừ hử qua loa.
Từ đầu đến cuối, không hề liếc mắt nhìn sang nửa lần.
Hoài Niệm đặt điện thoại xuống.
Cô không trả lời câu nói đó của anh.
Tâm trạng cô bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như tê liệt.
Lúc đầu, khi nghe anh gọi mình là "bé cưng", một nơi nào đó trong cơ thể Hoài Niệm cũng sẽ có cảm giác ngứa ngáy. Lồng ngực như bị thứ gì đó lấp đầy, mạch máu đột nhiên ngừng truyền máu, não bộ bị thứ gì đó không thể diễn tả được chiếm giữ.
Thời gian trôi qua, cô dần dần nhận ra, mỗi lần anh gọi "bé cưng" đều là có ý đồ.
Xấu xa, tham lam, được voi đòi tiên.
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên.
Chu Vũ Đồng ngồi bên cạnh đặt điện thoại xuống bàn.
Màn hình điện thoại hiển thị chữ "defeat" to đùng.
Chu Vũ Đồng bực bội than thở: "Lại thua rồi, đồng đội gà quá."
Vừa nói, cô vừa khoác tay Hoài Niệm, đầu tựa vào vai Hoài Niệm, cọ cọ. Chưa được bao lâu, cô ấy lại nghiêng đầu sang, ánh mắt dò xét, đảo qua Hoài Niệm.
Dù sao trên người cũng đang mặc quần áo của Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm không khỏi chột dạ, cô ngồi thẳng người, muốn mượn cách này để tự trấn an bản thân.
"Sao cậu nhìn tớ chằm chằm thế?"
"Chiếc áo này của cậu… Hình như tớ đã từng nhìn thấy ở đâu rồi?" Chu Vũ Đồng sờ cằm, suy nghĩ, "Quen mắt quá."
Chỉ là một chiếc áo phông trắng đơn giản, hơn nữa Chu Vũ Đồng và Đoàn Hoài Ngạn căn bản không có bất kỳ mối liên hệ nào. Một người khoa Y, một người khoa Kỹ thuật, ba năm đại học, bọn họ chỉ gặp mặt nhau trong lớp học tự chọn này.
Những lúc khác, cũng chỉ là nghe nói về Đoàn Hoài Ngạn trong những câu chuyện phiếm, lướt thấy ảnh Đoàn Hoài Ngạn bị sinh viên chụp trộm trên Khoảnh khắc WeChat.
"Có phải là cửa hàng quần áo gần trường không? Chuyên bán đồ nhái hàng hiệu xa xỉ ấy." Chu Vũ Đồng đột nhiên vỗ đùi, than thở: "Đồ nhái của tiệm đó giả quá, Gucci toàn là Cucci, nhưng mà chiếc áo này của cậu trông khá thật."
"…"
Bởi vì nó là hàng thật.
Hoài Niệm cong môi cười: "Tớ mua hàng super fake, hơi đắt."
Chu Vũ Đồng hỏi: "Đắt cỡ nào?"
Hoài Niệm nói: "Hai trăm."
Chu Vũ Đồng chớp mắt: "Vậy cậu mua cho tớ một chiếc được không?"
Quần áo treo trong phòng thay đồ của Đoàn Hoài Ngạn nhìn thì đơn giản, không có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế, nhãn mác treo trên bất kỳ bộ quần áo nào đều in giá cả đắt đỏ. Lý do Hoài Niệm chọn chiếc áo này là bởi vì Đoàn Hoài Ngạn chưa mặc nó bao giờ, nhãn mác vẫn còn.
Lúc cô xé nhãn mác, có liếc nhìn giá tiền in trên đó.
Là hai trăm nhân hai trăm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!