Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi nói xong, người có phản ứng đầu tiên lại là Trì Kính Đình ở đầu dây bên kia.
Trì Kính Đình im lặng ba giây, sau đó là một tràng chửi rủa đầy phẫn nộ.
"Coi tôi là người chết hả? Chỉ cần cậu đổi "lười khoe" thành "lười nói" thôi là được rồi mà?"
"Còn nói là chuyện nhỏ nhặt."
"Tôi thấy người ta gửi thiệp mời đám cưới cũng không phô trương bằng cậu đâu."
"Nhất định phải nhấn mạnh hai người là bạn cùng bàn hai năm là sao?"
"Bạn cùng bàn hai năm thì có gì đáng nói chứ? Mẹ nó cậu có biết, trước khi chia lớp năm lớp 11, tôi và cậu, Trì Kính Đình là bạn thân nhất của cậu – Mẹ nó tôi và cậu học chung từ tiểu học đến lớp 10, mười năm bạn cùng bàn! Cậu đã khoe chuyện này với ai chưa? Hả?"
Đợi Trì Kính Đình nói xong, Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn Hoài Niệm, "Trì Kính Đình có lời muốn nói với cậu."
Trì Kính Đình: "?"
Hoài Niệm: "?"
Biểu cảm của Đoàn Hoài Ngạn không giống như đang giả vờ.
Hoài Niệm bán tín bán nghi, nhận lấy điện thoại của Đoàn Hoài Ngạn, đưa lên tai, nói khẽ: "A lô? Trì Kính Đình, cậu tìm tôi à?"
Giọng nói trong điện thoại lập tức thay đổi, Trì Kính Đình vô cùng ấm ức, trong lòng mắng Đoàn Hoài Ngạn cả vạn lần, nhưng ngoài miệng vẫn dịu dàng nói chuyện với Hoài Niệm: "Hoài Niệm à, bạn gái của tôi đâu?"
Hoài Niệm vô thức hỏi: "Bạn gái nào?"
Trì Kính Đình lớn tiếng hét: "Thì cái cô Nguyệt gì đó!"
Lúc này Hoài Niệm mới phản ứng lại, cô vẫn chưa nói với Trì Kính Đình chuyện của Lâm Sơ Nguyệt.
Nghĩ đến chuyện này liên quan đến quyền riêng tư, Hoài Niệm nhìn Thương Cảnh Trạch và Đoàn Hoài Ngạn với ánh mắt áy náy, sau đó cầm điện thoại vội vàng rời khỏi lớp học. Ra khỏi cửa lớp, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tòa nhà dạy học ngày thứ Sáu đặc biệt yên tĩnh, xung quanh không một bóng người, Hoài Niệm đứng ở cuối hành lang, thuật lại nguyên văn những gì Lâm Sơ Nguyệt nói với cô cho Trì Kính Đình.
Nói xong, Trì Kính Đình không nhịn được, lại chửi thề một câu.
"Mẹ kiếp."
"Cô nàng này thật ghê gớm."
"…"
Hoài Niệm không hiểu thái độ của Trì Kính Đình, hình như là phản đối, nhưng "ghê gớm" lại có vẻ như đang khen Lâm Sơ Nguyệt.
"Vậy cậu, định đợi cô ấy à?"
"Tất nhiên là không." Trì Kính Đình cười khẩy, "Bảo tôi chờ cô ta chia tay à? Chẳng phải là ý muốn làm lốp dự phòng sao? Xung quanh tôi thiếu gì con gái, tôi đẹp trai, hài hước, lại còn giàu, cần gì phải vội vã làm lốp dự phòng cho người khác?"
Hoài Niệm: "Cũng đúng."
–
Trong lớp học, sau khi Hoài Niệm rời đi, Đoàn Hoài Ngạn cũng muốn rời đi.
Trước khi đi, anh liếc nhìn chiếc cặp sách của cô trên bàn, với tay cầm lấy.
Tay vừa chạm vào cặp, đột nhiên có một bàn tay khác nắm chặt cổ tay anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!