Hai người nhìn nhau chừng mười giây.
Cuối cùng, Hoài Niệm đành chịu thua.
"Chỉ ôm một cái thôi đấy," Cô cắn môi, nhấn mạnh, "Chỉ một cái thôi."
Đoàn Hoài Ngạn khẽ cười đầy ẩn ý, "Em lại đây."
Hoài Niệm vẫn không mấy tình nguyện.
Đoàn Hoài Ngạn đương nhiên không thể chịu đựng được sự do dự của cô, bước hai bước xuống cầu thang, nhẹ nhàng kéo Hoài Niệm vào lòng. Do chênh lệch chiều cao, cằm anh vừa khéo cọ lên đỉnh đầu cô, chóp mũi ngửi thấy mùi hương trên tóc cô.
Giống hệt mùi hương của anh.
Hương tuyết tùng lạnh lẽo hòa quyện với mùi gỗ đàn hương.
Ôm chưa được mấy giây.
Hoài Niệm trong lòng anh đã bắt đầu vùng vẫy, đẩy anh ra, giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Xong chưa?"
Toàn thân cô đều đang phản kháng, áo phao cọ xát vào nhau tạo ra tiếng sột soạt.
"Đừng nhúc nhích." Đoàn Hoài Ngạn siết chặt eo cô, khóe môi mím chặt, thấp giọng nói, "Còn nhúc nhích nữa, tin anh hôn em ngay tại đây không?"
Hoài Niệm lập tức đứng im.
Cách một tầng lầu, có thể nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở phía xa, tiếng nói chuyện của sinh viên, cùng tiếng gió rít len lỏi qua khe cửa.
Bị anh ôm chặt trong lòng, Hoài Niệm vừa căng thẳng vừa sợ hãi: "Rốt cuộc anh muốn ôm đến bao giờ?"
"Ôm đến khi chuông vào lớp reo." Yết hầu anh khẽ rung lên, giọng điệu hờ hững, thong thả đáp, "Hay là chúng ta đừng vào lớp nữa, trốn học đi."
"Không được." Hoài Niệm hiếm khi kiên quyết phản bác, trịnh trọng nói, "Không thể trốn học."
Bạn gái là học sinh ngoan đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.
Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn một phút nữa là vào học.
Cuối cùng, anh cũng chịu buông cô ra. Gần như ngay khi anh buông tay, câu "Ngoan ngoãn đi học đi" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã thấy Hoài Niệm không chút lưu luyến chạy xuống lầu.
Không hề quay đầu lại.
Thậm chí không nói một câu "tạm biệt".
Đoàn Hoài Ngạn khẽ tặc lưỡi, ánh mắt lạnh lẽo hơn cả gió rét bên ngoài.
Bên kia.
Hoài Niệm vội vàng chạy xuống lầu.
Lớp học của cô ở tầng năm, cửa lớp học rất gần cầu thang bộ.
Từ tầng sáu xuống tầng năm, Hoài Niệm liếc mắt, nhìn thấy người đang đứng ngó nghiêng trước cửa lớp học, cô vô thức chậm bước.
Người nọ quay đầu lại, ngó thấy Hoài Niệm đang đi xuống từ trên lầu.
"Chào!" Cậu ta làm như quen thân chào hỏi, "Trùng hợp thật, lại gặp cậu ở đây."
Hoài Niệm khó hiểu nhìn cậu ta: "Thương Cảnh Trạch, sao cậu lại ở đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!