Trên lầu và dưới lầu, nam thanh nữ tú đều đang quấn quýt hôn nhau.
Đối diện với ánh mắt chăm chú đầy nhiệt tình của mọi người, hoặc là lặng lẽ đối mặt với màn đêm tĩnh mịch.
Hôm đó, Trì Kính Đình đã tỏ tình thành công. Chỉ là tình yêu của anh ta đến nhanh mà đi cũng nhanh, cùng với sự kết thúc của kỳ nghỉ hè, mối tình của anh ta cũng đồng thời kết thúc, đặt dấu chấm hết.
Còn giữa Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn lại là mối quan hệ rối như tơ vò, cắt cũng không đứt.
…
Hoài Niệm ăn xong bát hoành thánh, đi vào bếp rửa bát.
Rửa bát xong, lúc đang định lên giường đi ngủ thì nhận được điện thoại của mẹ.
Giọng Hoài Diễm Quân truyền đến từ đầu dây bên kia: "Hoài Niệm, con đang làm gì đấy?"
"Mẹ, con vừa ăn tối xong." Hoài Niệm đáp, "Còn mẹ?"
"Tám giờ mới ăn tối à?"
"Vâng ạ, con mải làm bài tập, chớp mắt đã đến giờ này rồi."
Hoài Diễm Quân thở dài, vẫn là lời khuyên răn quen thuộc, bảo Hoài Niệm đừng có lúc nào cũng chỉ biết học, phải chú ý đến sức khỏe của bản thân nhiều hơn. Sau đó lại hỏi Hoài Niệm: "Dạo này bận lắm à, sao không về nhà?"
"Hôm trước con bận thi giữa kỳ, sắp tới lại đến thi cuối kỳ rồi." Lịch học đại học khá dày đặc, nhất là năm ba, môn chuyên ngành nhiều hơn, Hoài Niệm đáp, "Chắc là phải đợi thi cuối kỳ xong mới về nhà được ạ."
"Khi nào thì thi xong?"
"Giữa tháng Giêng ạ."
Ông bà nội Đoàn Hoài Ngạn định cư ở New Zealand, bố anh bận rộn công việc quanh năm không ở nhà, mẹ anh lúc thì đi du lịch khắp thế giới cùng bố, lúc thì hẹn hò bạn bè đi mua sắm, vui chơi. Vì vậy, mỗi năm vào dịp Tết, cả nhà Đoàn Hoài Ngạn đều sẽ bay sang New Zealand đoàn tụ.
Cũng chính vì thế, những người giúp việc trong nhà đều được nghỉ Tết.
Hoài Niệm im lặng vài giây, hỏi mẹ: "Vậy con thi xong về thẳng quê luôn hay là đến chỗ mẹ trước ạ?"
Hoài Diễm Quân đáp: "Đến lúc đó rồi tính, mẹ cũng không biết là con thi xong trước hay mẹ được nghỉ trước."
Sau đó, hai mẹ con lại trò chuyện thêm một lúc mới cúp máy.
Hoài Niệm cúp điện thoại, tắt đèn bếp, đi ra khỏi phòng bếp.
Lúc cô tắm rửa xong trở về phòng ngủ, Đoàn Hoài Ngạn vẫn chưa về.
Hoài Niệm mím môi, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, gửi cho Đoàn Hoài Ngạn một tin nhắn: [Mấy giờ anh về?]
Cho đến khi cô ngủ thiếp đi, Đoàn Hoài Ngạn vẫn không trả lời tin nhắn.
Sáng hôm sau, Hoài Niệm tỉnh giấc, xoay người, đối diện với cô là một cái ôm ấm áp, rộng lớn.
Ý thức cô mơ màng, phản ứng chậm chạp, chỉ cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng chọc vào bụng, rất khó chịu. Cô đưa tay muốn đẩy vật kia ra, vừa chạm vào đã nghe thấy tiếng nói khàn khàn, có phần gượng gạo vang lên trên đỉnh đầu: "Còn kéo nữa là hỏng đấy."
"…" Hoài Niệm chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói mơ màng, "Anh về lúc nào vậy?"
"Em ngủ ngon thật đấy, ngủ rồi thì gọi thế nào cũng không dậy." Đoàn Hoài Ngạn áp sát vào người cô, động tác chậm rãi.
Hoài Niệm biện minh: "Em chỉ sờ một chút thôi mà."
Nhưng biện minh cũng vô ích, Đoàn Hoài Ngạn vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, cúi xuống hôn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!