Chương 1: Anh rất thích em mặc đồ của anh

Mùa hè năm mười tám tuổi, Hoài Niệm vô tình bước vào một căn phòng.

Căn phòng kín mít, theo tiếng cửa mở ra, ánh đèn gam màu ấm bỗng nhiên sáng lên. Ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng cả bức tường đầy những mẫu bướm.

Đoàn Hoài Ngạn đứng sau lưng cô, hơi thở của anh phả vào người cô như một cơn mưa bão. Sự tồn tại của anh tựa như cơn mưa dai dẳng, ẩm ướt và sũng nước thấm vào trái tim, vào từng thớ xương của cô.

Khi đó cô chỉ cảm thấy đây là một kỷ niệm vĩ đại và rực rỡ.

Cho đến nhiều năm sau, trái tim và xương cốt của cô mới đau nhói.

Không phải tất cả những con bướm thoát kén đều có thể cùng nhau bay lượn.

Mùa xuân mà loài bướm có được là sự giam cầm vĩnh hằng.

– — Lời tựa.

Thứ Bảy.

Ngày nghỉ hiếm hoi.

Trong căn phòng tối tăm rèm cửa đóng kín, khó mà phân biệt được ngày đêm.

Hoài Niệm ngủ nông, đồng hồ báo thức rung rè rè hai tiếng, cô liền tỉnh giấc.

Cơ thể và đầu óc vẫn còn đang mơ màng, mí mắt bị cơn buồn ngủ kéo xuống, suy nghĩ mông lung, so với đó, cơ thể lại có một cảm giác mệt mỏi quá tải.

Bên tai vang lên tiếng thở đều đều, ẩm ướt như hơi ẩm xâm nhập.

Khoảng nửa phút trôi qua.

Hoài Niệm cẩn thận xuống giường, tiếng bước chân rơi xuống không khí, nhẹ như bụi bay, gần như không thể nghe thấy.

Sau khi cửa phòng khép lại.

Cô bước về phía trước chưa được mấy bước, sàn nhà lạnh lẽo, nhưng cảm giác dưới lòng bàn chân lại trở nên mềm mại.

Bước chân dừng lại.

Cô cúi người nhìn xuống.

Nơi cô dẫm lên, có một chiếc áo rơi xuống. Tầm mắt cô theo đó mở rộng ra, dọc theo cửa phòng ngủ chính, đi thẳng về phía trước, cho đến tận huyền quan, dọc đường đều là quần áo. Lộn xộn, lại âm thầm tuyên bố sự cuồng nhiệt phóng túng của đêm qua.

Thần sắc Hoài Niệm bình tĩnh, đôi mắt gần như trong suốt như thủy tinh.

Suy nghĩ vẫn còn trống rỗng, thiếu ngủ khiến thái dương cô đau nhức.

Chiếc điện thoại trong tay lại rung lên, cô chậm rãi giơ điện thoại lên, đưa ra trước mặt.

Là cuộc gọi đến từ bạn cùng phòng, Chu Vũ Đồng.

Hoài Niệm chậm rãi nhấn nút nghe.

Không đợi cô lên tiếng, giọng nói léo nhéo của Chu Vũ Đồng đã truyền đến qua điện thoại: "Hoài Niệm, cậu dậy chưa? Cậu đừng quên sáng nay tám giờ còn có tiết học tự chọn đấy. Giảng viên dạy môn tự chọn này kiểm tra nghiêm lắm, lần nào cũng điểm danh, nếu bị bắt gặp một lần vắng mặt, môn học đó sẽ bị đánh trượt đấy."

Hoài Niệm ú ớ ừ một tiếng.

Giọng nói uể oải, giọng mũi rất nặng.

"…" Chu Vũ Đồng sững người, "Bình thường bảy giờ cậu đã dậy rồi mà, sao bây giờ bảy rưỡi rồi mà vẫn còn buồn ngủ thế? Tối qua cậu đi đâu à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!