Trong khi Vạn Niên Thanh ở sân bay đón người thì có một vị khách không ngờ
được đến bệnh viện thăm Mạc Dao Dao. Người này là do Tề Hiên dẫn đến,
Mạc Dao Dao thế nào cũng không nghĩ đến việc người đó lại đến thăm cô.
Trong phút chốc cô thậm chí đã cho rằng người đó có phải là thấy cô ngã
không chết nên mới chạy đến bồi thêm một cước nữa hay không.
Lý
Tiêu đứng ở đầu giường Mạc Dao Dao nhìn cô với gương mặt không biểu cảm, ánh mắt bà ta càng làm cho Mạc Dao Dao thêm lo sợ. Cô bây giờ chính là
hàng dễ vỡ, với thể trạng của Lý Tiêu chỉ cần thổi một cái thì cũng có
thể tiêu diệt được cô rồi. Vì không có cách nào xoay đầu nên Mạc Dao Dao chỉ có thể dùng ánh mắt liếc Tề Hiên đang đứng bên cạnh cô, bắn ra tín
hiệu cầu cứu, cũng không biết là tín hiệu cầu cứu xiêu vẹo đó có đến
đúng chỗ hay không.
Tề Hiên vẫn không lên tiếng, Mạc Dao Dao đoán chắc là tín hiệu của cô không đến được rồi, người là do anh ta mang
đến, điều này chứng tỏ là anh ta cũng đấu không lại! Mà nếu như anh ta
có thể đấu lại thì việc gì còn tìm mình làm bia đỡ đạn chứ, so với việc
tìm cứu viện thì cô tự thân vận động có vẻ đáng tin hơn rồi!
Vì
vậy Mạc Dao Dao cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, nhưng cố gắng hai lần vẫn không được, cái kiểu cười này so với khóc còn khó coi hơn! Với
lại trên mặt vẫn chưa hết sưng nên vừa cười liền đau muốn chết!
Chiến lược khuôn mặt tươi cười chào đón phá sản, Mạc Dao Dao chỉ còn cách cố
gắng dùng giọng điệu thân mật nói: "Chị Lý… Chị muốn làm gì?"
Lúc bình thường thì gọi là Bác Lý, lúc không bình thường thế này thì gọi là Chị Lý, dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Vừa nghe xong câu hỏi của cô, mặt "Chị Lý" liền co giật: "Cô vẫn nên gọi tôi là Bác Lý đi!"
Tuy lời lẽ không thân thiện nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, Mạc Dao Dao vừa nghe liền thấy nghi ngờ, hình như hôm nay bà ta không phải đến kiếm
chuyện thì phải!
Lúc này Tề Hiên, cái kẻ vẫn chơi trò im lặng là
vàng nãy giờ mới lên tiếng: "Mẹ tôi đến để cảm ơn cô, lúc đó nếu cô
không túm lấy bà, thì người nằm bệnh viện hiện tại là bà rồi. Hơn nữa
nếu bà là người bị ngã thì nhất định bị thương không nhẹ."
Câu
nói cuối cùng kia không biết bóng gió gì mà Lý Tiêu vừa nghe xong đã
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!