Chương 10: Quỷ dị

Mạc Dao Dao mặc đồ công sở ngồi ở trong quán ăn nhỏ ăn Ma Lạt Thang, cũng không còn tìm Ami ra ngoài, cô vốn đã đủ bận rộn.

Nói thật ăn mặc như vậy tới ăn Ma Lạt Thang như vậy, so sánh với tỷ lệ đi

trên đường gặp phải người ngoài hành tinh cũng không cao hơn bao nhiêu,

cho nên Mạc Dao Dao ngay từ đầu đã được rất nhiều người nhìn chăm chú,

chỉ là sau đó cũng không có ai nhìn cô nữa bởi vì sự chú ý của mọi người đã bị một người khác hấp dẫn mất rồi, bao gồm cả Mạc Dao Dao trong đó.

Người kia rất cao, rất tuấn tú, rất lạnh lùng. Quan trọng nhất là cái bộ quần áo kia, cả người màu đen, tây phục màu đen, áo sơ mi đen cà vạt đen

cộng thêm quần đen giày da đen, ngay cả bề ngoài đều đeo đồng hồ màu

đen, anh ta còn cố tình đeo thêm một cặp kính đen.

Một người như

vậy, đi vào trong cửa hàng, cầm cái giỏ lên, bỏ một đống đồ ăn, đưa tới

phía trước, nhất thời khiến mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Xác xuất một người mặc đồ công sở ăn Ma Lạt Thang so với trên đường gặp

phải người ngoài hành tinh không khác biệt lắm, xác suất hai người cùng

mặc Tây phục ăn Ma Lạt Năng so với sao Bắc Đẩu va vào Địa cầu cũng không khác biệt lắm. Hai người kia còn cố tình ngồi cùng nhau!

Tây

phục đen bưng Ma Lạt Thang mặt không thay đổi ngồi đối diện Mạc Dao Dao, ăn từng miếng từng miếng, đôi đũa của Mạc Dao Dao rơi xuống bàn, không

hiểu tại sao nhiều người như vậy, anh ta cố tình ngồi đối diện mình, làm cho hai người bọn họ giống như hẹn mặc tây phục tới chỗ này từ trước

vậy.

Từ lúc người này vừa vào cửa, tầm mắt Mạc Dao Dao đã bị anh

ta thu hút, không phải bởi vì anh ta đẹp trai, không phải là bởi vì anh

ta ăn mặc quỷ dị, không phải bởi vì cái khí chất lạnh lùng mê hoặc khiến cho nữ sinh gào khóc, mà bởi vì anh ta khiến cho Mạc Dao Dao có cảm

giác rất quen thuộc.

Mạc Dao Dao nhìn anh ta giống như nhìn thấy

Vạn Niên Thanh cả người xanh biếc, điều này rõ ràng khác với thẩm mỹ của người thường, nhưng lại vô cùng thích hợp, thích hợp tới mức màu sắc

như vậy là vì anh ta nên mới tạo ra vậy.

Cô lắc đầu một cái,

thật ra thì màu đen là màu rất nổi bật, so với màu xanh biếc mạnh hơn

nhiều, cô không thể vì vậy mà lại đem người đẹp trai trước mặt này

tưởng tượng thành bộ dạng ngu ngốc của Vạn Niên Thanh kia. Hơn nữa người đàn ông này ngồi đối diện với cô là bởi vì trong cả quán chỉ có chỗ đối diện cô là còn trống, không ngồi ở đây thì ngồi đâu?

Cúi đầu nhìn thấy mình vẫn còn dư lại nửa bát Ma Lạt Thang, cảm thấy không muốn ăn, liền buông bát xuống đi ra cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!