Chương 5: (Vô Đề)

Những tấm thiệp mời từ Nguyên phủ được gửi đi khắp nơi, phô trương đến mức dường như đang nói với cả thiên hạ: Nguyên Nghị Thần ta, sủng thiếp diệt thê, mau đến tố cáo ta đi!

Triều đình đã lâu không có chuyện lớn, đám ngự sử đang buồn rầu không biết làm sao để thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt Bệ hạ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Bệ hạ không chỉ công khai quở trách Nguyên Nghị Thần, mà còn giáng tước hầu của hắn ta xuống tước bá.

Ta ngồi trong quán rượu, vừa uống trà, vừa nghe khách bàn bên cạnh tám chuyện, hắn ta nói có sách mách có chứng, cứ như là thật vậy.

Quán rượu này cũng là sản nghiệp của ta, đi theo con đường cao cấp, khách hàng đều là những người không phú cũng quý.

Lầu hai là nhã gian, để tránh tai vách mạch dừng, giấy dán cửa sổ ở đây chỉ một lớp mỏng. Địa điểm cũng đủ rộng, chỉ cần hơi kiềm chế một chút, bàn bên cạnh tuyệt đối sẽ không nghe thấy cuộc trò chuyện.

Mà vị dũng sĩ ở bàn bên cạnh hiển nhiên chẳng hề quan tâm lời nói của mình bị người khác nghe thấy, có chút khí thế của phụ nhân chanh chua mắng chửi trên phố, mắng Nguyên Nghị Thần từ đầu đến chân mấy lượt.

Ta vừa ăn bánh đậu xanh, vừa nghe rất thích thú.

Mắng khoảng nửa canh giờ, một đĩa bánh đậu xanh đã hết, trà cũng đã cạn.

Dường như đã hết lời để mắng, bàn bên cạnh im lặng, ta cũng đứng dậy, định đi giải quyết nỗi buồn.

Nào ngờ bàn bên cạnh đột nhiên đổi chủ đề, vị dũng sĩ vừa nãy mắng Nguyên Nghị Thần hỏi: "Vẫn chưa tìm ra ai đã mua đất ở phía tây ngoại ô sao?"

Một nam nhân khác ấp úng nói: "Là tiểu thư Thẩm gia. Nàng ấy đã bỏ ra chín vạn lượng bạc, phủ Vương gia bọn ta... thật sự không có nhiều tiền như vậy."

Ta ư?

Chân vừa bước ra lại thu về, ta chỉnh lại quần áo, dặn tiểu nhị rót thêm một ấm trà nữa.

Mỗi bước mỗi xa

Vị dũng sĩ dường như bị nghẹn, hồi lâu không nói một lời.

Đúng lúc ta đang mất hứng, chỉ nghe hắn tức giận nói: "Nguyên Nghị Thần đối xử với nàng ấy như vậy, nàng ấy còn giúp hắn mua đất, đúng là ngu như heo!"

Nói xong còn cảm thấy chưa hả giận, lại bổ sung thêm một câu: "Đều không phải thứ tốt!"

Ta: "..."

Trà trong chén đột nhiên không còn thơm nữa, ta lại chọc ai ghẹo ai vậy? Mắng Nguyên Nghị Thần thì thôi đi, ta đã làm gì sai? Ai nói đất của ta là mua cho hắn ta?

Dường như bị chọc tức, vị dũng sĩ đặt mạnh đũa xuống, tức giận bỏ đi.

Khi đi ngang qua cửa phòng ta, hắn không hiểu sao dừng lại, một ánh mắt như xuyên thấu lớp giấy cửa sổ mỏng manh, rơi xuống người ta.

May mà hắn không xông vào.

Uống xong ấm trà thứ hai, ta cuối cùng cũng không nhịn được, giải quyết xong xuôi, nhẹ nhõm trở về phủ.

Lúc ra về, ta thuận miệng nói một câu: "Giấy cửa sổ lầu hai mỏng quá."

Chưởng quầy ghi lại, cung kính nói: "Đông gia cứ yên tâm, hạ nhân sẽ cho người sửa lại ngay."

Ta gật đầu, lên xe ngựa trở về phủ.

Trên đường đi ta cứ suy nghĩ về thân phận của vị dũng sĩ ở bàn bên, nghe bọn họ hình như có nhắc đến phủ Vương gia, còn cả đất ở Phía tây ngoại ô, chẳng lẽ là... Minh Vương?

Giọng nói dường như có chút giống, nhưng y mua đất làm gì?

Chưa kịp nghĩ kỹ, xe ngựa đã dừng lại, Nguyên phủ đã đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!