Chương 11: (Vô Đề)

Phong cảnh trên đỉnh núi là đẹp nhất, trăm mẫu rừng hạnh, ngàn mẫu ruộng tốt, thu hết vào tầm mắt.

Du khách nườm nượp không dứt, lòng ta tràn đầy hân hoan. Mười lượng, hai mươi lượng, ba mươi lượng... Chỉ một lát thôi đã có mấy trăm lượng bạc thu vào.

Việc này cũng là học theo cách làm của Nguyệt cô nương ở Giang Nam, muốn vào núi, trước tiên phải trả tiền.

Đội hộ vệ dưới chân núi là do Minh Vương đặc biệt phái tới, gần như là trực tiếp nói cho mọi người biết rằng ta là người được hắn che chở, không sợ có ai không trả tiền.

Hắn tuy không có tiền, nhưng địa vị lại dưới một người trên vạn người, không sợ đắc tội ai.

Ngồi nghỉ trong đình mát, nụ cười trên mặt Minh Vương chưa từng nhạt đi.

Cũng không biết có gì mà đáng cười đến thế.

"Hoài Trang, nàng thấy ta thế nào?"

Đôi mắt hắn như một hồ nước trong vắt, gió núi thổi qua, tạo nên từng lớp gợn sóng.

Ánh mắt ta lướt qua quai hàm của hắn, ta nuốt nước bọt, đang định mở lời thì bị người khác cắt ngang.

"Vương gia? Tham kiến Vương gia."

Một đám quý công tử chen chúc lộn xộn bên ngoài đình, trong đó có một gương mặt quen thuộc.

Ta im lặng không nói, lặng lẽ nhìn sắc mặt Minh Vương từ đỏ chuyển sang đen.

Đám người kia lại không có ý định rời đi, bảy mồm tám miệng nói chuyện rôm rả.

Nói chuyện một hồi lâu, một công tử nói: "Hôm qua Nguyên huynh vừa mừng quý nữ, hôm nay lại gặp được Vương gia ở đây, cũng là một mối duyên hiếm có, chi bằng thỉnh Vương gia ban cho một cái tên đẹp?"

Không khí lập tức im lặng, có người kéo ống tay áo của kẻ vừa nói chuyện, ra hiệu hắn ta im miệng.

Sắc mặt Nguyên Nghị Thần cứng đờ, nhưng vẫn phải bước ra: "Vương gia một chữ đáng giá ngàn vàng, hạ quan không dám cầu xa."

"Lục Đậu." Minh Vương mặt không cảm xúc nói, "Hai ngàn vàng, nhớ đưa đến phủ ta."

Vậy nên, nữ nhi của Nguyên Nghị Thần... tên là Nguyên Lục Đậu?

Sao lại có chút đáng yêu thế này?

Nguyên Nghị Thần nghiến răng, chắp tay nói: "Tạ ơn Vương gia ban tên."

Để phá vỡ bầu không khí quỷ dị, có người nhắm mắt lại khen ngợi: "Lục, chính là màu của hy vọng, Đậu, ý là gieo đậu gặt đậu, có làm thì có hưởng, Lục Đậu thật đúng là một cái tên tuyệt vời."

Mỗi bước mỗi xa

Hoá ra còn có thể giải thích như vậy, ta không khỏi ném ánh mắt tán thưởng.

Văn trạng nguyên tiếp theo không phải ngươi, ta là người đầu tiên không phục.

Minh Vương lạnh lùng liếc nhìn một cái, thiếu điều viết sự thiếu kiên nhẫn lên mặt.

Giờ thì kẻ ngốc cũng biết nên đi rồi.

"Vương gia, tại hạ xin cáo lui."

"Vương gia, tại hạ xin cáo lui."

"Vương gia, Vương phi, tại hạ xin cáo lui."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!